“Làm gì mẹ?” Vệ Đông đang gặm trái đào, nhai ngoàm ngoàm, dạ dày nó là không đáy, ăn nhiều cũng không thỏa mãn nổi.
Vệ Mạnh Hỉ quan sát trong nhà một hồi, nhớ hôm qua mua nhiều đường trắng, Tiểu Dương nói ông Trai Đằng lại không thích loại không nhãn mác này, ông ấy chỉ đặt mua sản phẩm có nhãn mác chữ Nhật ở cửa hàng hữu nghị, mấy thứ này xem như cấp bọn nhỏ ăn. Vậy thì ----- “Làm mứt đào khô”.
Hầu hết mọi người thích ăn đào đóng hộp có nhiều nước và ngọt, nhưng Vệ Mạnh Hỉ thì ngược lại không thích, cô thích ăn hoa quả khô, như trái cây sấy khô dễ bảo quản, mềm mềm ăn dính răng, ăn một lúc bị ghiền.
Mấy quả đào cứng này thích hợp làm mứt đào khô. Trước tiên cô đi ngâm đào rồi dùng giẻ lau sạch chà xát vào những sợi lông đào, lại rửa sạch rồi xát muối. Quá trình này phải chú ý, không thể dùng lực quá lớn, không thôi thịt quả sẽ bị dập, nhưng cũng không làm quá nhẹ, như vậy muối sẽ không thấm vào được.
Ba chậu to đựng đầy quả đào, xoa đến sưng cánh tay, xong rồi cuối cùng đậy nắp lại cho vào ướp trước.
Vệ Mạnh Hỉ nhìn thời gian, lại đến giờ đến tòa nhà nấu cơm.
May mắn là canh xương heo buổi sáng vẫn còn, ông Trai Đằng nói buổi trưa làm món mì đơn giản là được. Mười lăm phút sau, món mì được đưa đến nhà ăn, Vệ Mạnh Hỉ lại quay về nhà tiếp tục làm công việc của mình.
Ngâm ra nước rồi Vệ Mạnh Hỉ dọn một chiếc ghế nhỏ dài ngồi xuống, chẻ quả đào ra làm bốn, bỏ hạt, cho thêm đường trắng, vì đào có vị ngọt rồi nên không cần cho quá nhiều đường, bỏ vào nồi nấu khoảng tám chín phút với lửa nhỏ rồi vớt ra để ráo.
Dạo này trời nắng khá đẹp, đại khái phơi hai ngày là đã rút nước, do không sấy bằng lò nướng nên việc mất nước nhanh khác với mất nước chậm. Vệ Mạnh Hĩ tiếc nuối, nghĩ sau này có điều kiện tốt hơn, cô nhất định mua một cái lò nướng tốt!
“Mua cái gì?” Lục Quảng Toàn vừa đi là về liền nghe thấy cô lãi nhãi mãi.
“Là lò nướng, loại thường được nhắc đến trên Radio, người nước ngoài dùng để nước đồ ăn, cũng không biết nó có hình dạng thế nào”.
Vệ Mạnh Hỉ đột nhiên suy nghĩ đến một sự kiện, “Ồ, quên đi, chắc anh cũng không biết, đó là thứ dành cho người nước ngoài, cái đó người thông minh mới biết được a, người nước ngoài so với Long Quốc chúng ta thông minh, cũng không biết trong đầu bọn họ làm sao lại phát triển như vậy…………”
Quả nhiên, Lục Quảng Toàn cau mày lau đi vết nước trên tay, “Em nói lò nướng, là cái dùng điện sao?”
“Hình như cắm điện vào, bên trong sẽ rất nóng, nhiệt độ cao như vậy, trong thời gian ngắn có thể nướng chín miếng thịt”.
Kỳ thật Lục Quảng Toàn đọc sách có từng thấy qua, hơn nữa có lẽ anh biết nguyên lý hoạt động của nó, “Để anh thử xem”.
“Thử gì? Làm lò nướng hả? Cái này không được, anh không làm được đâu, chỉ có người nước ngoài mới làm được…..” Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đã quay đầu đi vào trong phòng.
Vệ Mạnh Hỉ là cố ý nói như thế, nếu anh thật sự làm được thì quá tốt rồi! Làm không được cũng có thể thử tiểu gia hỏa này một chút, một mình anh có thể âm thầm tích góp tiền, được phó quặng trưởng trọng dụng, có thể thăm dò vùng than đá lớn, trừ bỏ nấu cơm ra, thử xem anh còn làm được gì?
Nghe nói buổi chiều ông Trai Đằng chủ động đề nghị đi xung quanh, Lý Khuê Dũng và Trương Kính Tùng hộ tống đi theo, đến nay không có dấu hiệu trở về, cơm chiều chắc là không cần cô đi làm, Vệ Mạnh Hỉ liền ở nhà suy nghĩ xem nấu món gì cho ở nhà ăn.
Số nấm nhặt hôm qua cần phải ăn nhanh mới được, bằng không để lâu sẽ bị hư. Xào thì quá tầm thường, vẫn là nấu canh đi, nấu canh gà!
Căn Bảo đang ôm gà mái chơi đùa thì bỗng thấy lạnh toát sau lưng.
“Nha nha! Nha!” Bỗng nhiên Ô Ô hưng phấn kêu lên, còn nhảy cẩng lên nữa.
“Mẹ, gà mái đẻ trứng rồi!”
“Con nhặt được trứng, là trứng gà, vẫn còn nóng!”.
Vệ Hồng cầm lại một cái trứng gà nóng hầm hập, còn dính phân gà, gà mái nuôi ở trong nhà một ngày lại nuôi ra trứng gà… Bởi vì cái trứng này mà nó thoát được bị giết thịt.
Vì cảm tạ mẹ không giết thịt gà, Căn Hoa Căn Bảo còn chủ động đến giúp mẹ lột tỏi. Tay nhỏ xíu cầm củ tỏi lột từng miếng, đến lớp vỏ cứng đầu lột không ra thì trực tiếp dùng miệng cắn xong lại la làng lên bảo cay.
Nấm dùng thịt khô để hầm chung, bởi vì trời nóng cô không làm nhiều, treo lên tiếp hun khói cho khô. Chỉ cắt một miếng bằng lòng bàn tay cho vào hồi hầm, nấu một chút chảy mỡ thì cho tỏi, ớt khô, hoa tiêu, lập tức mùi thơm lan tỏa khắp nhà, Lục Quảng Toàn hắt hơi liên tục, đôi mắt vẫn không động đậy.
Nấm xào tới rồi, thêm chút nước, cho vào vài lát gừng và hành lá, đậy nắp lại vặn lửa nhỏ.
Trong nhà còn mấy củ sen và cà chua, cô xắt ra rồi ném vào nồi luôn.
Khoai tây mua về cũng được vài ngày, phải ăn nhanh, nên cắt cho vào nồi luôn.
Dưa leo và cà rốt mua hôm qua còn dư lại 2 trái, lại cắt cho vào nồi.
Bỏ nốt luôn rau xanh thím Hoàng đem từ quê lên cho vào luôn.
Cứ thế đã nấu hết số rau cũ dự trữ trong nhà, một nồi lẩu nấm đựng trong nồi sắt to ra lò.
Chan với cơm, một nhà lớn bé ăn đến vả mồ hôi. Canh nấm tươi ngon, thịt khô ngập mỡ, rau củ tươi đầy ắp, ăn đến sảng khoái. Thím Hoàng ở cách vách dùng cái mũi hít hít, cảm thấy bánh bao lớn trong tay không còn thơm nữa.