“Dương cán sự, anh về trước lo công việc đi, tôi phải về nhà xem bọn nhỏ”, Đứa út thì có sữa uống, còn bốn đứa lớn bụng vẫn còn trống, kế hoạch ban đầu là đi làm khoảng 30 phút rồi về, may mắn là không có trì hoãn, bằng không bọn nhỏ đói không chịu nổi.
Cô đem đồng hồ Rolex cất cùng chiếc nhẫn mà ba để lại cho cô, đảm bảo dù đào ba thước đất lên cũng không ai tìm thấy…. Trước mắt, trên đời này cô chỉ tin chính mình.
Quay đầu lại, không thấy bọn nhỏ đâu, ngay cả Thịt Kho Tàu cũng không thấy, “Ô Ô?”
“Mẹ!”
“Mẹ, bọn con ở bên này” Âm thanh truyền đến từ cách vách.
“Tiểu Vệ trở về đúng lúc, đi qua đây ăn bánh bao, mẹ chồng chị hấp bánh bao, là bánh bao ngon nhất ở thôn bọn chị đấy”. Lưu Quế Hoa nhiệt tình, Vệ Mạnh Hỉ cũng muốn đi qua chào hỏi một tiếng, cô một ít thịt chiên giòn làm tối hôm qua theo.
Thời buổi này, nhà nào cũng không có đồ ăn dư thừa, ngày thường ở trong thôn nhiều lắm chỉ ăn bánh bao bột mì trộn, lão thái thái cũng ngứa nghề, thấy con trai và con dâu tích góp không ít phiếu gạo nên liền muốn làm bánh bao hấp.
Khu túp lều mỏ than không thể so sánh với trong thôn độc môn độc viện, muốn làm gì thì có thể trốn trong nhà làm, nhưng nơi này nhà nào nhà nấy chân tường đều chạm vào nhau, bên này mùi hương bánh bao vừa bay ra thì đứa nhỏ cách vách liền đi đến, con dâu là người là đứa lớn giọng, ai tới thì có phần, mỗi người phân một cái.
Bà cứ nghĩ đến bánh bao to, con trai còn chưa có ăn qua đã bị đứa nhỏ nhà người khác ăn trước, nghĩ đến là đau muốn tức ngực, muốn nói vài câu với con dâu nhưng sợ um sùm lên, đứa con dâu này bây giờ biết kiếm tiền, xem như thắt lưng buộc chặt.
Đang lúc tâm trạng bà Hoàng không vui thì bỗng nhiên nhìn thấy một chén đồ ăn chiên giòn vàng óng ánh thì cười đến răng không thấy, “Ai da, đến chơi là được rồi, còn khách sáo như vậy làm gì”.
Vệ Mạn Hỉ là lần đầu tiếp xúc với lão thái thái, “Thím đừng khách khí, một đường đến đây vẫn thuận lợi chứ?”
“Mọi chuyện đều thuận lợi, dọc đường đi bồ tát phù hộ, chỉ có bị nôn một chút thôi, Tiểu Phượng còn lo lắng thím bị say xe, lão bà như thím lần đầu tiên đi xa nhà, như vậy đã may mắn lắm rồi…” Mặc dù răng cửa không còn nhưng vẫn không ngăn cản được mồm bà nói chuyện, Vệ Mạnh Hỉ cố gắng ngắt lời bà nhiều lần nhưng vô ích. Đây là cách nói chuyện ở nông thôn, nói một ngày cũng chưa hết chuyện.
Lưu Quế Hoa hướng Vệ Mạnh Hỉ nháy mắt, thấy chưa, lão thái thái một khi đã nói rồi là không dứt ra được.
“Tiểu Phượng” trong miệng bà chính là cô em chồng của chị Quế Hoa, năm nay 18 tuổi, tên đầy đủ là Hoàng Văn Phượng, cô em chồng từ trong phòng đi ra, Vệ Mạnh Hỉ nhất thời ngẩn người, này quá xinh đẹp đi?
Vệ Mạnh Hỉ đánh giá cô: Làn da trắng khỏe mạnh, lông mày cong và mảnh, mũi cao, miệng nhỏ, môi đỏ tự nhiên, đẹp hơn so với các mỹ nhân trang điểm ở đời sau.
Từ lúc đến mỏ than cô đã thấy nhiều các tiểu cô nương xinh đẹp, nhưng Tiểu Phượng này là người xinh đẹp nhất, không chỉ xinh lại còn trẻ tuổi, phảng phất như chú nai con, cho người ta cảm giác muốn bảo vệ cô.
Vệ Mạnh Hỉ tiếc mình là phụ nữ, bằng không cũng sẽ để ý đến cô gái này.
Ngay cả tiểu Ô Ô cũng thích Tiểu Phượng, gao gắt ôm lấy cổ người ta, chỉ kém không có trát nước miếng lên mặt con gái nhà người ta. Bình thường tiểu nha đầu rất kén chọn người, để người khác ôm thử xem nó có chịu mấy sợ.
“Ô Ô lại đây với mẹ, ngoan đừng làm loạn trên người dì Tiểu Phượng”.
Tiểu Ô Ô nghĩ bụng, dì này xinh đẹp, mẹ cũng xinh đẹp, lại thơm nên lúc này mới nguyện ý trở về cho mẹ ôm.
Tiểu Phượng đỏ mặt, dùng hai tay cầm lấy chén bột mì chiên giòn, Kiến Quân bắt lấy một cái bỏ vào trong miệng nhai, “Oa woa! Đây là thịt, không phải bột mì chiên”.
Bà Hoàng kinh ngạc, cũng nhanh nhẹn lấy một cái bỏ vào miệng, hương thơm thị mỡ đan xen phát ra từ miếng thịt ba chỉ, nhúng mật ong, bọc lớp trứng gà, thử hỏi làm sao có thể không ngon? “Ai da, Tiểu Vệ sao lại tiêu pha như vậy a?”
Vừa nói, lại thân thiết trực tiếp khoác tay Vệ Mạnh Hỉ, cười không thấy răng thấy mắt, suýt nữa còn gọi cô là con gái.
Vệ Mạnh Hỉ thích thú, rút cánh tay tê dại khỏi bàn tay to lớn nhiệt tình của bà, sau đó gọi bọn nhỏ về nhà. Mỗi đứa ăn một cái bánh bao to, no bằng hai bữa cơm, giữa trưa chỉ ăn vài miếng rong biển cùng mấy quả đào dại hái trên núi.
Bởi vì chuyện ở đời trước nên Vệ Mạnh Hỉ không dám cho bọn nhỏ ăn trái cây, đặc biệt là Ô Ô, nhưng quả đào kia thật sự quá ngon, mộng nước, giòn giòn, bởi vì cô phát hiện sớm nên hái về có điểm nhiều, nếu bị người ta thấy trước liền bị hái sạch không còn một trái. Buổi sáng cô không có nhà, Lưu Quế Hoa cùng cô em chồng tranh thủ trời còn chưa sáng đi lên núi hái về hai sọt, lại cho cô một sọt.
Quả đào chất như núi, không cho bọn nhỏ ăn thì không được, Vệ Mạnh Hỉ nhìn chằm chằm Ô Ô, chỉ cho bé ăn hai quả, nhiều quá không được.
Tiểu nhà đầu khó chịu, nước mắt lưng tròng, “Mẹ, đào đào”.
“Không được, ăn nhiều sẽ hư bụng”.
“Mẹ, đào đào” Giọng nói non nớt, đáng yêu vô cùng.
Tự nhiên Vệ Mạnh Hỉ thấy mình thật là cọp mẹ không lương tâm, “Ăn ít một chút, mẹ còn dùng làm món ngon cho con nha”.