Chương 109: Lập Công

Anh nhấp nhấy làn môi khô, “Bọn nhỏ đâu?”

“Chị dâu lần này phải làm một bữa cơm thịnh soạn đấy, anh Quảng Toàn lần này lập được công lớn!” Lưu Lợi Dân kích động đến độ đỏ mặt, trên mặt còn có dính một bụi than như hình vòm râu, trông rất buồn cười.

Vệ Mạnh Hỉ nhìn muốn phát cười, “Là lập công gì?” Miệng thì hỏi nhưng người thì cúi xuống cái giá để để đồ ăn múc bột gạo nếp.

“Anh Quảng Toàn lần này đi ra ngoài thăm dò, phát hiện cách mỏ than Kim Thủy của chúng ta không xa có một chỗ trữ lượng than đá lớn, khai thác cũng không khó, qua đánh giá thì là loại than gầy và giàu khí có giá trị nhất!” Ở mỏ than Kim Thủy vẫn lấy khai thác than nâu là chủ chốt, loại này là thuộc loại thấp nhất trong tất cả các loại than đá, bởi vì hơi nước, hàm lượng oxy và axit humic cao nên không thể báo được với giá cao, chỉ có thể dùng để phát điện.

Sở dĩ lợi nhuận bằng số lượng đều là nhờ vào công nhân ngày đêm đào bới.

Còn than gầy và than giàu khí là những loại than gần với than antraxit, có điểm bắt lửa cao và độ nóng cao nên giá thành đương nhiên sẽ tăng. Mỏ than Kim Thủy nằm trên vành đai ở phía tây Long Quốc, khu vực xung quanh được vô số người khai phá, trước kia Nhật Bản chiếm đóng cũng vẫn luôn nghĩ cách thăm dò nhưg kết quả chỉ có một ít than chuồng trữ lượng nhỏ. Không nghĩ tới hiện tại bị Lục Quảng Toàn phát hiện như nhặt được ổ trứng vàng, không chừng ngày mai còn được đăng trên trang báo tỉnh.

Vệ Mạnh Hỉ cũng không hiểu về vấn đề này nhiều nhưng nghe Lưu Lợi Dân nói giòn giã như vậy, đại khái có thể đoán được Lục Quảng Toàn chuyên môn thực sự giỏi.

Cô nhớ đời trước nguyên nhân mỏ than Kim Thủy bị sa sút, từ mỏ than lớn nhất tỉnh Thạch Lan nhưng lại không bằng các mỏ tư nhân nhỏ ở xung quanh, một trong những nguyên lớn lớn nhất đó chính là thiếu những người lãnh đạo sáng suốt như Trương Kính Tùng, Lý Khuê Dũng, và bên cạnh đó là nguồn tài nguyên than đá bị cạn kiệt.

Khai thác cả ngày lẫn đêm, than đá lại là nguồn tài nguyên không thể tái sinh, đào như thế cho dù núi vàng núi bạc cũng không chịu nổi. Một khi nguồn tài nguyên cạn kiệt thì công nhân mất công tác, mỏ than mất đi nguồn thu vào, và bị các mỏ quặng tư nhân vượt mặt cũng là chuyện của quy luật tự nhiên.

Một khai có thể phát hiện trữ lượng than lớn cùng chất lượng than đạt chuẩn cao, như vậy đồng nghĩa với việc cấp cho mỏ than Kim Thủy một lá bùa hộ mệnh để tiếp tục phát triển trong tương lai!

Không biết đời trước Lục Quảng Toàn có phải cũng phát hiện được trữ lượng than như hiện tại không?

Có thể thay đổi sự bất hạnh đó chính là may mắn rồi. Vệ Mạnh Hỉ lấy bột gạo nếp mà người tỉnh Thạch Lan gọi là bột mì, đổ nước sôi vào rồi dùng đũa khuấy thật nhanh cho đến khi bột hết khô mới thôi, sau đó bắt đầu nhào.

Phương pháp nhào bột này cũng giống như bột mì thông thường, nhào cho đến khi bột dậy là được. Nồi sắt nhỏ bên kia bỏ vào hai khối đường đỏ rồi cho nó chậm rãi hòa tan, thêm vào vài muỗng mật ong, điều chỉnh lửa nhỏ rồi ngao thành nước đường màu đỏ.

Lưu Lợi Dân vừa nói, miệng đã bắt đầu chảy nước miếng, “Chị dâu đang làm món gì?”

“Bánh dày đường đỏ”.

Ở Dương Thành, bánh dày chính là được làm từ bột nếp, có địa phương dùng nếp trực tiếp nấu chính rồi giã ra, cách nào cũng được, cả hai đều ngon như nhau.

Sau khi bột dậy, nặn những chiếc bánh tròn nhỏ vào lòng bàn tay, chào vào chảo dầu chiên vàng toàn thân bánh rồi lăn vào nước đường màu đỏ tron nồi một lần, bán chiên ươm vàng hấp thu vị ngọt của nước đường, cắn vào trong miệng cảm giác ngọt nhưng không rắc, cũng không dính răng.

“Đi rửa tay nhanh rồi vào ăn, không thôi bọn nhỏ ăn sạch” Vệ Mạnh Hỉ bỏ mỗi cái vào chén rồi phân cho bọn nhỏ, không kịp với tốc độ như vận tốc của bọn nó, nóng hầm hập vậy mà vẫn còn nói muốn thêm.

Đối với người ba vừa “đi công tác” trở về này, Căn Hoa Căn Bảo vẫn không gọi anh, chỉ lo tập trung ăn uống.

Vệ Mạnh Hỉ đã nhắc rồi đó, nhưng hai đứa nhỏ chỉ phồng má vẫn không hé miệng gọi.

Hai đứa nó không gọi thì không gọi nhưng còn Vệ Hồng Vệ Đông thì càng không cần suy nghĩ, cho anh ăn mấy cái bánh dày đường đỏ đã hào phóng lắm rồi.

Vệ Mạnh Hỉ lo lắng, nếu tình trạng này tiếp tục thì mối quan hệ cha con này cho dù thêm mười mấy hai mươi năm đi nữa cũng không tiến triển gì.

Lưu Lợi Dân ăn ba cái, trong miệng ngọt thanh thơm dẻo, vỗ vỗ tay nói: “Anh, chị dâu ăn từ từ, em trở về ký túc xá giúp anh thu thập hành lý, lát nữa kêu nhóm anh Cung đưa lại đây, anh đừng đi đâu đó”.

Vệ Mạnh Hỉ không hiểu, hành lý gì?

“Xem em nè, quên nói cho chị biết, phó quặng Trương đem anh Quảng Toàn chính thức điều đến đội thăm dò khai thác của mỏ than nên không thể ở ký túc xã nữa, về sau anh ấy sẽ về nhà ở” Nói xong còn nháy mắt với Lục Quảng Toàn.