Đây là một lời xin lỗi trá hình vì cô không biết chân tướng đùng đùng nổi giận đi bênh vực Khang Mẫn.
Vệ Mạnh Hỉ thật sự muốn cười, làm chuyện sai cũng không có gì khó xử, Lỵ Mạc Lỵ có lương tâm trong sáng, tại sao phải tiếp tục khó xử cô ta, chỉ là vì Lục Quảng Toàn mấy năm nay thanh danh bị ảnh hưởng, những thứ này hẳn là không uổng công.
Cô có thể tiếp nhận lời xin lỗi nhưng quần áo này quá đắt, sau này có tiền nhất định sẽ bồi thường cô ta, không thể lợi dụng người khác.
Tổng cộng có 8 bộ quần áo, mỗi đứa 2 bộ đồng đều, khỏi làm cho cô phiền não.
Tiểu Ô Ô mắt tròn xoe nhìn anh chị mặc quần áo mới “Mẹ, a a, a”.
Ý bé là khen quần áo đẹp, Vệ Đông mừng rỡ hôn bé một cái, chiếc áo thủy thủ có hình ngôi sao năm cánh kết hợp với quần quân trang nhỏ, đi đường ngẩng cao đầu hết sức hiên ngang. Căn Bảo là bộ áo trắng tay ngắn kết hợp quần quân trang, nhìn rất hợp thời trang, cũng thích hợp với tính cách tốt bụng và ấm áp của nó.
Hai đứa con gái bên kia thì mân mê chiếc váy, hai chiếc váy và hai chiếc áo sơ mi, nói là mỗi người một nửa nhưng váy vào áo sơ mi không giống nhau nên có thể đổi cho cho nhau để mặc.
Vệ Mạnh Hỉ thấy bọn nhỏ đều vui sướng nhất trí phân phối cho nhau nên không có can thiệp vào, vốn dĩ bốn đứa nhỏ tính tình không xấu. Đời trước như vậy, để cô mở mắt lên xem chuyện chó mà gì mà khiến bọn nhỏ lại trở mặt nhau.
“Tiểu Ô Ô của chúng ta còn nhỏ, chờ đến năm mới tết đến lại mua quần áo mới cho Ô Ô nha”.
Tiểu Ô Ô ôm bình sữa ngồi bên cạnh Thịt Kho Tàu “Ân ân” gật đầu giống như bà cụ non hiểu chuyện.
Buổi tối trước khi rửa mặt, Căn Hoa đi lại nói: “Mẹ, quần áo là dì đưa cho em gái”.
Hóa ra cô bé cảm thấy mình có được quầo áo không phải vì Lý Mạc Lỵ thích nó, mà là vì bọn nó nhặt được bút máy rồi trả lại cho dì, “Bút máy là em gái nhặt được, không phải con, em gái còn giúp dì lau sạch sẽ đâu”.
Vệ Mạnh Hỉ nghe liền biết được nguyên nhân kết quả, sau đó liên kết nghĩ đến sự khác thường của Vệ Hồng, thì càng chắc chăn hơn về suy đoán của mình. Cô phải tìm Lý Mạc Lỵ để nói chuyện lại.
Ai làm chuyện tốt thì nên cảm tạ người đó, nếu không có thưởng phạt rõ ràng thì đứa nhỏ làm sao có tâm trạng nguyện ý làm chuyện tốt? Cô ta vì sự yêu thích cá nhân mà xem nhẹ việc tốt của đứa nhỏ, để người chịu tổn thương chính là con gái Vệ Mạnh Hỉ cô nha!
Nửa tháng tiếp theo, việc buôn bán của tiệm cơm không tính là tốt nhưng mỗi ngày đều có hai bàn khách, mỗi bàn bình quân kiếm được hai đồng, tiền lời mỗi ngày được hơn một đồng, chỉ nhiêu đây thôi Vệ Mạnh Hỉ cũng cảm thấy cao hứng.
Nhưng so với tình hình đời trước thì không lạc quan mấy, với tốc độ kiếm tiền này.
Khoảng cách để trở thành nhà giàu mới nổi còn kém xe bằng mười tám con phố đâu.
“Tiểu Vệ, em múc cho chị một bát củ cải muối em làm được không?” Lưu Quế Hoa ở bên cạnh hỏi.
“Được chứ, chị kêu Kiến Quân qua lấy”.
Trong bình đồ chua là củ cải, cô cũng không bỏ gì đặc biệt nhưng ăn vào ngon hơn so với người khác làm, giòn giòn kèm theo chua chua ngọt ngọt. Rửa tay sạch sẽ, múc ra một chén rồi đưa cho Kiến Quân đang đứng ở đầu tường, Kiến Quân nhanh chóng đưa lại một cái bát khác.
“Dì Vệ, là mẹ cháu đưa cho dì”.
Vệ Mạnh Hỉ nhìn thấy ngỡ ngàng, là một chén mật ong đặc quánh màu vàng óng ánh, vừa ngửi có thể cảm nhận được độ ngọt thế nào rồi.
Một chén củ cải đổi lấy một chén mật ông, Vệ Mạnh Hỉ cô lời rồi nha, nói vậy thôi cô và Lưu Quế Hoa qua lại vui vẻ không có tính toán chi li ai ăn nhà ai một chén dưa muối hay ai uống nhà ai một chén canh, “Cám chị Quế Hoa”.
“Có gì đâu” Lưu Quế Hoa đang vội quét tước dọn dẹp trong nhà, nghe nói buổi tối mẹ chồng cùng cô em chồng dưới quê lên tới, quan trọng hơn nhà con trai lớn của cô Kiến Hoa cũng sẽ đến đây học cao trung, về sau một nhà có thể đoàn tụ rồi.
Đối với một quặng tẩu ngoài việc mong chồng mình mỗi ngày hạ giếng rồi bình anh đi lên, thì còn muốn toàn gia đình vĩnh viễn sinh sống cùng nhau, Vê Mạnh Hỉ thật lòng mừng cho cô.
Mật ong nhiều thế này, trong nhà lại không có hủ không nên Vệ Mạnh Hỉ tính toán nhanh chóng xử lý nó, không thôi dễ dàng dụ kiến vào nhà. Nhất là cây sơn trà to này, tuy rằng mát mẻ thật nhưng cũng có lúc bọn kiến kéo nhau đến sống, bắt được mùi ngọt là tiêu ngay.
Đang lúc tính toán làm thế nào thì nghe Thịt Kho Tàu sủa “Gâu gâu gâu” lên, Vệ Mạnh Hỉ tưởng khách đến ăn cơm, ai dè là Lục Quảng Toàn về.
Anh mặc bộ quần áo lao động màu đen, dơ nhìn không ra hình dạng, trên đầu còn đội nón bảo hộ đỏ, đôi giày dưới chân bây giờ trông chẳng khác cục than đá là bao.