Căn Hoa mặt đỏ lên, ngoan ngoãn gật đầu: “Thực xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ không như vậy nữa”.
Nói đi, đứa nhỏ liền ngoan và hiểu chuyện như vậy, làm sao Vệ Mạnh Hỉ không thương nó cho được?
Vệ Mạnh Hỉ hôn lên trán của nó: “Nhanh về nhà rửa tay ăn cơm”.
Căn Bảo đem Thịt Kho Tàu ôm qua, rốt cuộc nó cũng tìm được tiểu bằng hữu rồi a. Vệ Hồng quấn lấy Căn Hoa hỏi: “Dì thật sự kêu chị sang nhà chơi? Nhà của dì nhất định là rất đẹp đúng không?”
“Dì có rất nhiều váy xinh đẹp đúng không?”
“Chị có thấy giày da của dì không?”
“Là màu gì á?”
Vệ Mạnh Hỉ: “......................” Cô có thể hiểu được Vệ Hồng thích cái đẹp, dù sao kiếp trước cũng như vậy, nhưng tại sao nó tại thích Lý Mạc Lỵ như vậy?
Thấy đã là cuối tháng 8, Vệ Mạnh Hỉ tranh thủ thời gian mang theo thẻ công tác và giấy đăng ký kết hôn của Lục Quảng Toàn đến nhà trẻ hỏi thăm việc học. Căn Hoa Căn Bảo thì không sao, vì hai đứa là con của anh ấy nên chắc chắn đi học được. Nhưng Vệ Hồng Vệ Đông thì khác, phải xuất trình giấy đăng ký kết hôn để chứng minh là con của Lục Quảng Toàn theo mặt pháp lý.
Đời trước do không có mối quan hệ của Lục Quảng Toàn nên vấn đề đi học của bốn đứa nhỏ trở nên khó khăn, trường học dành cho con cháu có điều kiện lạ không muốn nhận bọn nhỏ, ở thôn Kim Thủy có một cái tiểu học nhưng bọn nhỏ lại không có hộ khẩu, Vệ Mạnh Hỉ đi cầu tình nhân gia, kéo dài mãi cho đến bảy tuổi mới đưa bọn nhỏ vào thôn học tiểu học.
Vì vào thẳng lớp một mà không đi nhà trẻ nên có một số đồ vật căn bản không biết, bản thân cô lại không có đi nên không dạy nhiều cho bọn nhỏ, lúc mới bắt đầu bọn nhỏ gặp nhiều khó khăn.
Vì từng có một tuổi thơ không vui vẻ, không bằng hữu cho nên lần nữa cô dùng cả đời này để cho bọn nhỏ có một tuổi thơ vui sướng.
Tiểu học trong thôn có một giáo viên do nhà nước cử đến, ba giáo viên còn lại tư thục, chỉ có bốn người mà quản lý hết mấy trăm học sinh tiểu học, chất lượng dạy học không có, môn học có thể dục, toán,ngữ văn, giáo viên ngữ văn kiêm luôn dạy âm nhạc, những đứa trẻ có trình độ khác nhau ở nhiều lớp được xếp vào học cùng một lớp.... Thành tích của bốn đứa nhỏ không tồi, cô nghĩ tới nếu được vào một trường tốt hơn thì sợ gì tương lai không vào được trường đại học trọng điểm?
May mắn đời này bọn nhỏ không đi học ở ngôi trường tiểu học trong thôn nữa, nhất định sẽ ngồi học ở phòng học rộng rãi sáng sủa, tiếp thu giáo dục tốt nhất trong khả năng của mình.
Tuy nói là vàng ở đâu đều sẽ sáng nhưng loại lo âu học tập của con cái, chỉ có làm bậc cha mẹ mới hiểu.
Trên đường về nhà đi qua một cửa hàng bán đồ ăn, đồ đạc tuy không tươi nhưng giá và đậu hủ là hàng mới, cô mua mỗi cái hai cân. Đậu hủ no ú, tương làm mấy ngày trước đã lên men, tỏa ra hương vị đậm đà, vừa lúc có thể làm món đậu hủ Ma Bà.
Cô làm đậu hủ Ma Bà cùng người khác không giống nhau, người ta làm sẽ có mùi đậu sống, ăn không quen sẽ có mùi tanh, các miếng đậu hủ lúc nào cũng dính vào nhau, vón cục trông rất xấu xí. Vệ Mạnh Hỉ thì cắt đậu hủ hành miếng nhỏ, chần qua nước nóng rồi ngâm vào nước lạnh, như vậy sẽ không bị dính.
Ướp với tiêu, hành, gừng, tỏi rồi xào qua là được, không cần băm thịt xào cùng cũng thơm ngon giống nhau.
Về phần giá đỗ, cô cho vào làm rau trộn, nấu một nồi chao khoai lang đỏ gạo kê, đây là món ăn khai vị ngon nhất mù thu.
Đang ăn, Lý Mạc Lỵ lại đến nữa, thấy Vệ Mạnh Hỉ không để ý đến mình, cô tự đưa qua một cái túi du lịch: “Đưa cho Căn Hoa Căn Bảo”.
Nguyên lai là hôm nay cô cũng mới biết được Căn Hoa Căn Bảo là con của Lục Quảng Toàn, tuy sự tồn tại của người vợ trước đã khiến cô bị đóng đinh vào thanh danh xấu hổ, nhưng cô vẫn thích hai đứa trẻ này, đặc biệt là Căn Hoa, cái loại cảm giác quen thuộc này cố có thể lý giải là vì giống Lục Quảng Toàn.
Vệ Mạnh Hỉ từ chối.
“Đừng nghĩ tôi lấy lòng cô, tôi chỉ thương hai đứa nhỏ, đây là một ít quần áo của cháu trai cháu gái tôi, trời sắp trở thành, đừng làm bọn nhỏ bị đông lạnh đến cảm mạo” Rõ ràng là ý tốt, nhưng nghe qua thế nào giống như đang sinh khí vậy?
Vệ Đông đi qua nhận lấy, Căn Hoa Căn Bảo nói cảm ơn và muốn lấy chén đũa cho cô ăn cơm. Mùi thơm lan tỏa trong không khí thật muốn người ta động đũa, đậu hủ lại là món Lý Mạc Lỵ yêu thích nhất, từ đến lớn không phải chưa từng ăn món ngon nào, nhưng cái này là ngoại lệ duy nhất.
Mẹ cũng không ngăn cản, Căn Hoa xem như Vệ Mạnh Hỉ đồng ý rồi, lập tức lộc cộc đem ra một cái chén, Vệ Hồng nhấc băng ghế dài nhỏ qua, dùng ống tay áo lau tới lui, sau đó cầm cho cô đôi đũa sạch nhất, lấy ra còn không quên dùng nước rửa qua một lần.