Đứa nhỏ này xưa nay hiểu chuyện, trừ khi là chuyện khó giải quyết, nếu không nó thật ngoan ngoãn không làm phiền đến cô, “Như thế này đi, con đi gọi anh chị cùng nhau đi tìm thử, mẹ đem cái nồi rửa sạch trước rồi cũng đi ra ngoài tìm luôn, thế nào?”
“Dạ” Tiểu gia hỏa lộc cộc chạy ra kêu Vệ Đông Vệ Hồng, nó còn phải đi tìm Căn Hoa.
Nhà đông con là vậy, chút xíu đứa này muốn cái này, xíu nữa thì đứa khác muốn cái nọ, còn đứa kia thì biến mất, Vệ Mạnh Hỉ chỉ có hai bàn tay, còn phải bận rộn buôn bán, nếu mỗi ngày phải dụng tâm đi giải quyết từng cái rắc rối nhỏ của bọn trẻ thì chắc cô không sống nổi.
Vì vậy cô chỉ chọn những chuyện quan trọng mấu chốt đi giải quyết cho bọn nó, bình thường chuyện nhỏ nhặt đều làm ngơ cho bọn nó tự xử lý, nhưng tìm một con chó cũng không phải chuyện nhỏ.
“Thịt Kho Tàu!”
“Thịt Kho Tàu, mầy đang ở đâu?”
Ở khu túp lều này ai cũng biết, ba chữ Thịt Kho Tàu này khiến ai cũng nuốt nước miếng chính là tiểu minh tinh ở đây, những người rảnh rỗi cũng chạy ra hỏi có chuyện gì, có phải không thấy con chó không? Mấy đứa trẻ cũng chạy ra hỗ trợ, có đứa nói buổi chiều mới thấy Thịt Kho Tàu, đứa khác thì nói mới thấy nó ở đâu đó, ai cũng sôi nổi cung cấp manh mối.
Lần cuối cùng Vệ Mạnh Hỉ thấy nó chính là buổi chiều, lúc đó Vệ Mạnh Hỉ bận buôn bán, con chó nhỏ chân ngắn, chạy cũng không xa, nếu không bị người ta bắt đi, chắc hẳn còn ở quanh khu túp lều.
Một người nhìn hướng nhà Nghiêm Lão Tam nháy mắt với Vệ Mạnh Hỉ, cô là lo lắng nhất điều này.
Gia đình Nghiêm Lão Tam lén bán thịt chó, một số người sẽ biết ăn thịt chó. Rất nhiều xã viên nuôi chó là để giữ nhà, ai cũng luyến tiếc ăn thịt, cho nên hai vợ chồng mới nhặt chó về nuôi.
Không phải là chó hoang hay chó hoang bị xe tải đè chết bên đường sao? Bọn họ nhặt con chó đã chết về nhà, xử lý sạch sẽ sau đó một nồi thịt chó ra lò. Vì quá tiện và phân lượng nhiều nên bỏ thêm các loại hoa tiêu, ớt cay và một ít gia vị, như vậy chẳng sợ bị hôi, chung quy vẫn là thịt, vẫn có người ăn.
Đây không phải là nguồn nguyên liệu miễn phí sao?
Các chị em quặng tẩu tuy nghèo nhưng tốt bụng, mỗi lần đi ngang tiệm nhà Nghiêm Lão Tam thấy một nồi thịt chó to đùng, ai cũng “phi” một tiếng, cũng không cho đứa nhỏ nhà mình đi qua, mắc công tạo nghiệp.
Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ thầm nói, nếu Nghiêm Lão Tam dám ăn Thịt Kho Tàu thì thế giới trẻ thơ của bọn nhỏ lập tức suy sụp. Từ lúc rời đi Thái Hoa Câu, Thịt Kho Tàu là người bạn đầu tiên của bọn nó, là vật nhỏ bọn trẻ ra sức bảo vệ, lúc đầu cô không muốn nuôi nhưng sau đó nhìn thấy cảm giác thành tựu hết sức tự hào của bọn nó khi bảo vệ kẻ yếu, từ đó cô cảm thấy nuôi chó thật ra cũng khá tốt.
Làm kẻ yếu biến trở nên mạnh mẽ hơn, ngoài thời gian và thất bại, làm cho bọn nhỏ học cách bảo hộ bằng hữu nhỏ yếu hơn mình cũng là một cái biện pháp.
Lỡ như bọn nhỏ vừa nếm được quả ngọt thì tình cảnh tốt đẹp này lại bị bọn ác nhân phá vỡ, trở thành một đòn đả kích đối với bọn nó, cả đời bọn nó có thể sống trong nỗi sợ hãi và tự trách bản thân.
Nếu thật sự như vậy, thì Nghiêm Lão Tam thật sự đáng chết!
Cơn tức giận xông thẳng lên đầu, cô lập tức về nhà lấy ra cây sắt đi thẳng đến nhà Nghiêm Lão Tam, vừa đi đến cửa thì thấy Căn Hoa ôm con chó trắng từ khu mỏ than đi ra.
Căn Hoa nghe thấy mấy đứa bạn nhỏ xung quanh đi tìm chó con, biết chính mình đã làm sai nên nó cúi đầu nhận sai. Thì ra là giữa lúc đem chó ra cửa chơi vừa lúc gặp Lý Mạc Lỵ, đối phương nhiệt tình mời nó đi ký túc xá chơi. Đứa nhỏ dù được mẹ dạy không được cùng người xa lạ qua lại, nhưng dì Lý không tính là xa lạ nên nó liền đi theo.
Trước khi đi còn sợ con chó bị người lạ bắt đi nên nó ôm đi cùng luôn.
Lý Mạc Lỵ bản thân không thích con nít, ngay cả đám cháu ở nhà cô cũng không có thân cận nhưng đối với Căn Hoa thì không giống nhau, ở trên người Căn Hoa cô có thể nhìn được một loại cảm giác hết sức quen thuộc, nhưng cụ thể quen chỗ nào thì không thể nói, dường như trong lòng có một nút thắt và cô muốn tháo nó ra.
Mời Căn Hoa đi ký túc xá của mình vì cô để ý đến đứa nhỏ của khu túp lều này, nghĩ chính mình đây là làm chuyện tốt, nhưng đối với Vệ Mạnh Hỉ chuyện này không phải quá đáng sao, đứa nhỏ mới 4 tuổi, kêu đi là đi, không chịu nói với người lớn trong nhà một tiếng là chuyện tốt hả? Báo hại người lớn trong nhà sốt ruột lo lắng, lỡ như có chuyện gì xảy ra, ai chịu trách nhiệm?
Vệ Mạnh Hỉ mặc dù tức giận nhưng cũng không có phát hỏa với đứa nhỏ.
“Ngoan, tìm được là tốt rồi, lần sau đi chỗ nào nhớ phải nói cho mẹ biết một tiếng, nếu không mẹ sẽ lo lắng, biết không?”