Cô mặc váy liền thân, trong tay còn cầm cuốn bản thảo vừa sửa, vừa bước ra cửa sau thì đột nhiên bị gọi lạ “Dì”.
Là một bé gái thập phần xinh đẹp, đôi mắt to tròn giống như biết nói, tuy rằng ăn mặc đơn giản nhưng hết sức sạch sẽ, không giống một chút nào nhóm đứa nhỏ lớn đen thui trong khu túp lều như lời đồn.... Mấu chốt là, cặp mắt kia rất giống với một người.
Cụ thể là ai thì Lý Mạc Lỵ không nghĩ ra, dù sao chắc đã từng gặp qua rồi, hơn nữa cho cô cảm giác quen thuộc hảo cảm, nên ngữ khí của cô trở nên ôn nhu: “Có chuyện gì vậy?”
Căn Hoa đẩy Vệ Hồng đang thẹn thùng lên: “Em gái con nhặt được bút máy của dì, trả lại dì a”.
Ngày thường tiểu đồng chí Vệ Hồng không sợ trời không sợ đất, miệng mồm càng không giữ cửa. Nhưng hôm nay lại trở nên héo úa, bởi vì từ trước đến nay nó chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy, một dì xinh đẹp giống như tiên nữ a, giống như đóa hoa, càng giống màu sắc xinh đẹp của mấy miếng thịt kho tàu, ăn vào rất ngon!
Dì ấy đang đi một đôi giày da màu trắng mà nó ao ước có hằng này, một chiếu váy xòe như cánh bướm và một chiếu kẹp nơ trên mái tóc dài, hoàn toàn giống với hình dáng “công chúa” như trong tưởng tượng của nó.
Thấy công chúa nó không dám tiến lên, cho nên nhặt được bút máy cũng không dám mở miệng nói chuyện, hên là Căn Hoa theo kịp nó, còn cổ vũ nó đi lên đưa trả lại nhất định dì sẽ cảm tạ nó, khen nó là một đứa nhỏ ngoan.
Nhưng trong ánh mắt vừa rụt rè vừa khao khát nó thấy công chúa không thèm liếc nhìn nó một cái, nhận lấy bút máy sau đó lấy khăn tay ra lau lại, “Cám ơn, tiểu bằng hữu, cháu tên gì?”
Công chúa hỏi chính là Căn Hoa
Vệ Hồng có chút buồn, nhất định là nó đem bút máy làm dơ, tuy rằng lúc nhặt lên đã lấy quần áo lau rất lâu, nhất định là hôm nay nó không ngoan ngoãn rửa tay rồi, nhất định là như vậy!
Lý Mạc Lỵ không ngờ đứa trẻ xinh đẹp như vậy lại được đặt tên “Căn Hoa”, cha mẹ không đi học nên không biết chọn tên cho con! Nhưng mà, trong lòng lại cảm thấy thương hại cho Căn Hoa, giống như nhìn thấy khối ngọc bội xinh đẹp vùi trnog đống đá, càng nhìn càng tiếc nuối, “Cám ơn tiểu bằng hữu, về sau rảnh có thể đến tìm dì chơi, dì chính là ở tầng 3 nhà lầu đó, thấy không?”
Căn Hoa ngoan ngoãn gật đầu, “Được, dì”.
Nó cũng thích dì xinh đẹp này nha!
Buổi tối Lúc Vệ Mạnh Hỉ cho bọn nhỏ đánh răng, thì phát hiện ngốc Vệ Hồng cực kỳ phối hợp. Trước kia, mỗi lần đến đánh răng là nó giả bộ ngủ, lười biếng, có hù dọa bị sâu ăn cũng vô dụng, nó khóc sướt mướt rồi tùy tiện chà chà hai hàm răng cho qua loa, hôm nay nhìn xem, tích cực phối hợp, có phải quá kì lạ đi!
Bất quá, đứa nhỏ có gì phiền não đâu? Vệ Mạnh Hỉ là mẹ bọn nó mới chân chính nhức đầu làm thế nào mới có thể nuôi dưỡng nhiều há mồm này a.
Tiền lương của Lục Quảng Toàn đã tiêu hết trong vòng chưa đầy ba ngày. Đương nhiên đây là ngoại lệ, bởi vì cô đã mua áo ngực và làm quần lót.
Cuộc sống là vậy, cứ nghĩ tháng sau sẽ không có nhiều khoản chi phí gì phát sinh ngoài ý muốn và có thể tiết kiệm được một khoản, thực tế thì lại có những chỗ cần chi tiền đang chờ bạn đấy!
Nếu không có kế hoạch chi tiêu hợp lý, dù là lương kỹ sư cũng không đủ để cho cô xài.
Vệ Mạnh Hỉ biết mấy ngày nay mình rảnh tay, không tiết kiệm được tiền thì chỉ có thể làm việc cật lực để tăng tiền.
Tất nhiên, không thể bỏ qua những bước chuẩn bị cần làm, tranh thủ những ngày này nhiệt độ giảm xuống một chút, làm thêm tương, củ cải muối, ớt ngâm,.... Đây là những nguyên liệu cần thiết để nấu ăn, ngoài chợ mặc dù có bán nhưng không ngon bằng chính mình làm, quan trọng là phải bỏ tiền ra.
Tiết kiệm một chút cũng được mà, Vệ Mạnh Hỉ nhìn đôi ta sưng tấy vì ớt cay mà tự an ủi chính mình.
“Mẹ! Chú này muốn ăn thịt kho tàu” Vệ Đông hí ha hí hửng chạy vào, phía sau còn dẫn theo hai công nhân.
Căn Bảo và Ô Ô lập tức đem con chó nhỏ trắng tuyết giấu ra phía sau.
Khách đến Vệ Mạnh Hỉ như được nở hoa, thằng nhóc này đi chào sinh ý cho cô, không uổng công khoảng thời gian này bồi bổ toàn đồ ngon cho nó.
“Hai đồng chí mời vào, thịt kho tàu tôi làm được nhưng bây giờ phải đi mua thịt, phiền hai vị chờ một chút được không?” Mấy ngày nay không có khách nhiều nên cô không dám mua thịt.
Thì ra mấy ngày nay nhóm nhãi con vội vàng không thấy mặt mày, chính là bọn nó đi cửa sau mỏ than để canh gác, chỉ cần có người đi ra là cái miệng tía lia quảng cảo hỏi có muốn ăn thịt kho tàu, gan heo xào, thịt ba chỉ không. Nghe mẹ lúc làm đồ ăn nói qua mấy món nên bọn nó nhớ được vài cái tên, nói một hơi, nếu có người phản ứng thì bọn nó dẫn người về tiệm cơm.
Hai ngày trước cũng đã bắt đầu rồi nhưng không có ai phản ứng bọn nó, dù sao bọn nó còn nhỏ, ăn nói cũng không rõ ràng, công nhân tan làm mệt mỏi chỉ muốn tìm chỗ yên lặng uống hai chén rượu, ai đâu có thời gian quanh co cùng con nít.