Chương 102: Vạch Trần 4

Không phải cô chưa thấy người khác làm mẹ kế, sự giáo dục từ nhỏ đã nói cho cô biết cái gì là quang minh chính đại, thế nào là cưới hỏi đàng hoàng thì tại sao cô lại muốn đi làm “tục huyền” của người ta chứ?

Khi cả thế giới phản đối nhưng chỉ có một người bên cạnh không cổ vũ cô, để cho người ta thấy rằng Lý Mạc Lỵ trẻ trung năng động nhưng bướng bỉnh chống lại cả thế giới vì tình yêu đích thực, theo đuổi một người nào đó làm mẹ kế không phải là một sự xấu hổ mà đó là một vinh quang của cô!

Giờ nghĩ lại mới thấy mình ngu như thế nào, trong đầu không biết chứa bao nhiêu nước mới có thể “tự hào” như vậy a?

Vậy mà lần đầu tiên cô phát hiện ra bạn tốt bấy lâu nay của mình lại là loại người này, chỉ ước gì đem chuyện riêng tư của cô truyền ra để mọi người cùng biết, còn đem cô ra so sánh cái gì “còn không bằng người thất học” để bêu riếu, hận không thể khiến thanh danh cô trở nên xấu đi.

Cái gọi là miệng ngọt thì lòng càng ác, cô chỉ nghe cha kể qua chuyện xưa, không ngờ tới chính mình bị câu chuyện xưa lừa gạt đến xoay vòng vòng như một con ngốc.

Mục đích của Vệ Mạnh Hỉ không chỉ khiến Lý Mạc Lỵ tỉnh táo lại, còn vì thanh danh cha của ba đứa nhỏ nhà mình.

“Đồng chí Lý Mạc Lỵ, cô nghĩ lại xem người đầu tiên mắng Lục Quảng Toàn là “keo kiệt” và “đồ cặn bã” là cô hay là Khang Mẫn?”

Lý Mạc Lỵ đỏ mặt, nói sau lưng Lục Quảng Toàn quả thật có chút quá đáng. Ban đầu cô rất khó chịu, nhưng sau này nghĩ lại cô cảm thấy Lục Quảng Toàn thẳng thắn từ chối cô cũng tốt, còn hơn dây dưa một cách mơ hồ, cho cô hy vọng rồi lại khiến cô thất vọng.

“Tôi nhớ rõ, hai biệt danh này là Khang Mẫn đặt, không phải tôi”.

Vệ Mạnh Hỉ nhìn về phía Khang Mang đang giận dữ và xấu hổ: “Ngay cả chủ tịch cũng nói rằng siêng năng và tiết kiệm là đức tính truyền thống. Đồng chí Lục Quảng Toàn nghiêm túc thực hiện chính sách tiết kiệm, như thế nào lại trở thành kẻ keo kiệt? Hay là cô cảm thấy chủ tịch nói không đúng? Vậy chẳng lẽ nào cô đang chối đối lại nga”.

Khang Mẫn sợ tới mức chân mềm nhũn, chứng kiến mấy năm trước cô rõ ràng hơn ai hết “Không phải, tôi không có, tôi...”

“Không muốn kết hôn cùng với cô ấy cho nên quyết đoán cự tuyệt, như thế gọi là cặn bã sao? Chẳng lẽ cứ mập mờ không cho cô ấy một câu trả lời rõ ràng thì mới gọi là đàn ông tốt? Đều nói nếu không có ý kết giao tiến tới mục đích hôn nhân, cứ đùa giỡn với nữ đồng chí thì gọi đó là lưu manh, chẳng lẽ cô ước gì anh ta chơi lưu manh? Làm như vậy đối với cô có chỗ nào tốt?”

Các vấn đề Vệ Mạnh Hỉ đặt ra như súng liên thanh khiến Khang Mẫn run bần bật, sắc mặt cũng tái đi, người vây xem không chỉ là các quặng tẩu mà còn công nhân mỏ than, nghe được “chơi lưu manh” ai cũng cười haha.

Trên thế giới này lưu manh là đồ đáng ghét, đáng đánh và đáng giận, làm sao lại có người còn ước gì nam nhân chơi lưu manh với nữ đồng chí a?

“Này, biết đâu cô ta là nữ lưu manh đấy chứ?” Có một người chen vô nói.

Khang Mẫn nhớ tới mấy năm trước nhìn thấy hình ảnh người phạm tội bị diễu hành trên đường phố, một trong số họ có nữ lưu manh, lúc ấy cô sợ quá không dám đuổi theo xe đi đến hiện trường xử bắn. Nghe đồng nghiệp trở về nói đó là một người phụ nữ xinh đẹp, tóc đen mắt to như viên đậu phộng, não lòi ra.

Tim cô đập nhanh thình thịch, hít một ngụm khí lạnh xông thẳng lên đầu, trợn tròn mắt rồi ngã phịch xuống đất!

Ban đầu Vệ Mạnh Hỉ cho rằng Khang Mẫn giả bộ bất tỉnh để làm trò trước mặt mọi người. Vừa muốn ấn vào nguyệt nhân trung tâm của cô thì từ trong ống quần của Khang Mẫn chảy ra chất lỏng màu vàng nhạt, lập tức không khí bao trùm mùi vị nước tiểu.

Đây là...... thật sự bị hôn mê?

Mặc dù ghét cách nói chuyện khẩu phật tâm xà của cô ta và cùng với Lý Mạc Lỵ làm ảnh hưởng thanh danh của Lục Quảng Toàn, nhưng suy cho cùng cô ta chỉ là cô gái chưa chồng, làm những việc này ở nơi công cộng làm ảnh hưởng đến lòng tự trọng của cô ta, cô chỉ có thể chịu đựng mùi hôi rồi lấy quần áo đắp lên người cô ta và cùng nhóm quặng tẩu và Lý Mạc Lỵ đưa đến bệnh viện.

Dọc đường đi nước tiểu vẫn còn chảy ra, dù cùng là nữ đồng chí với nhau nhưng không tránh được không bịt mũi.

Người này tâm địa vừa xấu vừa ngu, nếu là thủ đoạn cao minh một chút, phương thức khôn khéo hơn thì Vệ Mạnh Hỉ còn có thể nói cô tâm kế. Nhưng loại chuyện này bị vạch trần bằng cách đối đầu, cô ta lặp đi lặp lại cùng một thủ đoạn, thật sự đẳng cấp quá thấp.

Đẳng cấp thấp lại nhát gan, lại còn lừa gạt Lý Mạc Lỵ lâu như thế, chẳng lẽ Lý Mạc Lỵ thật sự là kẻ ngốc hàng thật giá thật?

Trên mặt Lý Mạc Lỵ cũng thật xấu hổ, hết đỏ rồi lại trắng bệch.

“Không ở lại đây nữa, tôi biết cô muốn nói gì rồi” Đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói không có gì, Lý Mạc Lỵ hậm hực, đôi giày da dẫm lên đất mà đi.