Chương 4: Bàn tán
Nhưng giống vậy, đội ngư nghiệp cũng không dễ quản, ra biển bắt cá nguy hiểm thì khỏi phải nói, cho dù không gặp mưa to gió dữ, cũng không thể đảm bảo mỗi chuyến ra biển đều có thể bội thu. Thuyền đánh cá đều dùng dầu diesel, nếu như ra biển một chuyến không đủ cả tiền xăng, thì lấy đâu ra tiền phát tiền lương cho đội viên?
Càng khỏi phải nói, thuyền đánh cá luôn phải bảo dưỡng kiểm tra tu sửa, gặp chút vấn đề nhỏ thì không sao, trong đội có thợ. Nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì lớn, cho dù là mời kỹ thuật viên tới sửa, vẫn phải dỡ xuống đưa đi tu sửa, đều là một khoản chi tiêu không nhỏ, còn chậm trễ chuyện ra biển bắt cá.
Cuộc sống không dễ dàng, người nào cũng không thể so người nào dễ dàng hơn, nhưng mà các đội viên lục tục tới làm việc thấy Lưu Tú Hồng sớm đã vùi đầu làm việc, không nhịn được bàn tán mấy câu.
Bọn họ là đội ngư nghiệp Đông Hải, nhưng Lưu Tú Hồng không phải là người ở đây, cô là bảy năm trước khi tới đây thăm chị cả Lưu Soái Hồng ở cữ, trong lúc vô tình được Hứa Quốc Cường nhìn trúng, gián tiếp nhờ người tới cửa cầu hôn, cách năm gả tới đây. Tuy nói ở nơi này đã không ngắn, nhân duyên của hai chị em đều không tệ lắm, thân bằng hảo hữu cũng không ít, nói chuyện với nhau là những chuyện này…
“Các bà nói xem, lúc nào cô ấy về nhà?”
“Sớm muộn gì cũng về thôi! Cô ấy mới bao nhiêu tuổi? Một tiểu quả phụ dẫn theo hai đứa con trai, sau này sống kiểu gì? Tôi đoán là cảm thấy người vừa mới mất, cô ấy không thể đi như vậy?”
“Ngốc sao? Bây giờ là lúc nào? Sắp đến lúc thu hoạch lương thực, tốt xấu gì cô ấy cũng làm non nửa năm, có thể không cần lương thực đã đi sao? Cho dù chúng ta thuộc đội ngư nghiệp, nhưng cũng được phân không ít hoa màu.”
Mấy bác gái tụ tập một chỗ lải nhải rất lâu, cuối cùng cho ra một kết luận tương đối đáng tin, cho rằng nhiều nhất một tháng, cô sẽ rời đi.
Một người ngày xưa có vẻ tốt với Lưu Tú Hồng nghe xong những lời này, bất mãn nói một câu: “Sao lại rời đi? Cô ấy nói với các bà sao? Lần trước cô ấy nói với tôi, không nỡ bỏ hai đứa bé.”
“Cô thì biết cái gì? Có người mẹ nào có thể bỏ được con? Đó là miếng thịt rơi từ trên người xuống đấy! Đây không phải là không có biện pháp sao, cô ấy mới bao nhiêu tuổi? 23 à? Cho dù không nói chuyện sau này về già, tôi chỉ hỏi cô, mang theo hai đứa bé sống kiểu gì? Chỉ dựa vào hai công điểm sửa lưới dệt lưới ư?”
“Nhưng cô ấy nói với tôi…”
“Người trẻ tuổi không trải qua chuyện này, cô xem không phải trong đội cho nhà cô ấy 20 đồng sao? Nếu cô ấy thực sự ôm tâm tư ở lại, còn có thể không đòi mẹ chồng? Làm tang sự đều là cô ấy bỏ tiền ra, 20 đồng kia đều bị thằng hai nhà họ Hứa cầm đi!”
Cô gái này không hé răng, im lặng cầm công cụ bắt đầu sửa lưới, chỉ nhỏ giọng than thở, là Lưu Tú Hồng nói với cô ta.
Mấy bác gái thấy thuyết phục được cô ta, càng đắc ý hơn, kết quả quay đầu thấy được chủ nhiệm phụ nữ tràn đầy tức giận nhìn bọn họ, bọn họ vội vàng ngậm miệng bắt đầu sửa lưới.
“Nói chuyện cũng cần phải tiến hành làm việc cùng lúc!”
Thấy chủ nhiệm phụ nữ thực sự tức giận, những người khác vội vàng vùi đầu làm việc, trong lúc này bên bãi phơi cá trái lại làm tới khí thế ngất trời.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng gang tay, khi mặt trời nhô lên cao, đều có người nhân cơ hội quạt mát, uống ngụm nước, nhân lúc này nghỉ ngơi một lát. Còn có người nói thầm, nói đội ngư nghiệp nào đó có kho hàng lớn, có thể tiến vào trong sửa võng dệt lưới. Tuy cũng nóng, nhưng ít nhất có thể che ánh mặt trời, còn nói bên đó mới đưa vào quạt trần to, lúc nào cũng sắm cho bên bọn họ một cái…
Thỉnh thoảng trộm lười một lát, chủ nhiệm phụ nữ cũng chẳng muốn quản, huống hồ bên bọn họ không phải làm tới giữa trưa, hơn phân nửa là sớm tới sớm đi, hai ba giờ chiều lại tới làm việc, làm đến khi mặt trời lặn về phía tây.