Chương 3: Làm việc

Lưu Tú Hồng nhìn con trai lớn chạy trốn không còn bóng dáng, lúc này mới bưng bát lên đút cho con trai nhỏ, lát nữa cô còn phải dẫn theo con trai bắt đầu làm việc.

Chồng không còn, sau này vẫn phải tiếp tục sống. Ban đầu, cô sửa lưới đánh cá kiếm công điểm là trợ cấp chi phí trong nhà, bởi vì đứa bé còn quá nhỏ, cô thỉnh thoảng chỉ làm vào buổi sáng, dù sao công điểm tính theo thời gian, không ai có thể nói cô. Nhưng hôm nay thì khác, cô phải dựa vào việc này nuôi gia đình.

Đút con trai nhỏ ăn xong, lại vội vàng ăn cơm, Lưu Tú Hồng cõng con trai xách ghế, ra cửa làm việc.

Đội sản xuất của bọn họ khác với khu vực khác, chia ra làm đội nông nghiệp và đội ngư nghiệp. Đương nhiên đội nông nghiệp là ra đồng làm việc, hiện giờ là mùa vụ, người của đội nông nghiệp làm liên tục, thực sự là rất bận rộn, còn đẩy đội ngư nghiệp đi qua giúp đỡ. Đương nhiên, đội ngư nghiệp nên ra biển bắt cá vẫn ra biển, chỉ còn lại một số phụ nữ già yếu và trẻ em, ở lại phơi nắng cá sửa lưới.

Nhà chồng Lưu Tú Hồng đều thuộc đội ngư nghiệp, sẽ không làm việc của đội nông nghiệp, cho dù thèm công việc lương cao, cô chỉ có thể đi tới bãi phơi cá. May mắn công việc sửa lưới đánh cá cô biết làm, công điểm kiếm ra miễn cưỡng đủ nuôi sống hai đứa con trai.

Thôn Tiểu Ngư giai đoạn đầu những năm 80, trên cơ bản mỗi nhà đều có thể giải quyết vấn đề ấm no cơ bản nhất, cuộc sống không thể nói tốt bao nhiêu, ít nhất tốt hơn mấy năm trước nhiều lắm. Nhất là theo làn gió xuân cải cách đang thổi khắp cả nước, hai năm trở lại đây có nhiều cá nhân tới làng chài thu mua cá, những công việc đầu cơ tích trữ này dần dần biến thành hợp pháp, trái lại khiến cuộc sống ở thôn Tiểu Ngư mỗi ngày một tốt hơn.

Thấy bãi phơi cá gần ngay trước mắt, Lưu Tú Hồng điều chỉnh móc treo, để con trai út nằm sấp thoải mái một chút, mới sải bước tiến về trước.

Bãi phơi cá xem như là mảnh đất cỡ lớn hiếm có trong cả đội sản xuất, đây cũng là vì đất chỗ bọn họ ít tới mức đáng thương, những chỗ đất tốt đều khai khẩn làm đồng ruộng, ngay cả vùng núi cũng tràn ngập khoai lang khoai tây.

Bãi phơi cá vô cùng đơn giản, khi thời tiết tốt thì xếp thành hàng phơi nắng cá, chỗ góc thì dệt lưới sửa lưới. Lúc trước khi mở đại hội, cũng sẽ tạm thời trưng dụng một lát, khi đến mùa thu hoạch cũng kiêm luôn phơi nắng lương thực.

Lúc này nửa bãi phơi cá được bỏ trống, tính ngày, lương thực cũng sắp tới lúc thu hoạch. Lúc này trong bãi phơi cá, chỉ có mấy người đứng trong góc nhỏ, đợi chủ nhiệm phụ nữ phân việc.

Khi Lưu Tú Hồng đi qua, cảm nhận được rõ mấy người đều nhìn về phía mình, cô không nói gì chỉ cúi đầu tiến lên, nói muốn nhận công việc dệt lưới.

Rõ ràng là sửa lưới sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng công điểm thấp, làm một lúc lâu mới được ba công điểm. Dệt lưới đánh cá thì khác, là dựa theo bao nhiêu mắt lưới dài nhỏ để tính, làm tốt thì được nhiều, đương nhiên nếu làm lâu, e rằng không bằng sửa lưới đánh cá.

“Được rồi, tự mình đi lấy dây nilon.” Chủ nhiệm phụ nữ nhìn cô một cái, viết lên trên quyển sổ trong tay, chỉ bên cạnh.

Lưu Tú Hồng theo lời nhận nguyên liệu, tìm một chỗ đất trống, đặt ghế xuống bắt đầu làm việc. Dệt lưới đánh cá cũng cần có kỹ xảo, một tay là tre một tay là thoi, người không thuần thục e rằng phải cúi đầu tập trung nhìn kỹ, người làm quen tay thì động tác linh hoạt xuyên qua kim may, nhẹ nhàng đánh một câu, xoay lại, xuyên và kéo, lặp lại hai lần xong, một cái mắt lưới dệt thành.

Nhưng cho dù thuần thục, suốt ngày cúi đầu làm việc, thời gian lâu dần cũng không chịu nổi. Làm việc này không giống sửa lưới đánh cá, có thể nhân cơ hội người trông coi không để ý, cử động gân cốt, nói chuyện phiếm mấy câu với người quanh mình.

Cô ở một bên vùi đầu làm, những người khác thì khoan thai đến chậm.

Chủ nhiệm phụ nữ lớn tiếng trách móc những người nhận việc làm, hai ngày nay lượng công việc rất nhiều, nhanh làm xong chuyện này, lát nữa còn phải dọn chỗ ra. Không riêng gì dệt lưới sửa lưới, những chỗ phơi cá cũng phải thu lại, nếu không thì lát nữa lương thực thu hoạch đưa tới không có chỗ phơi nắng.

Đại đội trưởng của đội ngư nghiệp quản lý thuyền đánh cá ra biển và ngư dân, đương nhiên còn cả chuyện ở bến cá, nhưng những chuyện vặt hậu cần sẽ do chủ nhiệm phụ nữ phân công quản lý. Thật trùng hợp, chủ nhiệm phụ nữ là mẹ ruột của đại đội trưởng, hậu cần do bà ta quản lý, đại đội trưởng yên tâm ra biển. Không giống người đứng đầu bên đội nông nghiệp, mỗi ngày đại đội trưởng chuyển động trong đất, luôn không thể lơi lỏng.