Chương 17: Tức giận

Chương 17: Tức giận

“Nếu năm nay con thi được, mẹ là mẹ con, nói gì cũng sẽ cung cấp cho con học đại học. Nhưng con không thi được, còn muốn học lại một năm nữa, vậy sẽ xài hết bao nhiêu tiền? Hơn nữa, nếu sang năm vẫn không thi đậu thì sao? Mẹ phải suy nghĩ thật kỹ.”

Nói thì nói như vậy, phàm là người hiểu bà Hứa sẽ biết, bà ta nói là sẽ suy nghĩ thật kỹ, tám chín phần không đáng tin.

Sao Hứa Thu Yến không hiểu mẹ ruột của mình? Cô ta lập tức xù lông nổi giận, khóc nháo muốn học lại một năm, còn nói mẹ cô ta có tiền, nhưng không nỡ cho cô ta. Bà Hứa cũng không phải người tính tình tốt, thấy cô ta nháo thành như vậy, càng lúc càng không nỡ bỏ tiền ra.

“Vì sao lại nói không có tiền? Anh cả gặp chuyện không may, trong đội bồi thường 20 tệ mà! Mẹ không thể cho con 5 tệ làm học phí được sao? Không cho con đi học, cái nhà này con không ở nữa!”

“Con đi đi! Có dũng khí con đi luôn đi đừng về nữa!”

Bà Hứa bị chọc tức, hai tay chống nạnh đứng trước cửa chửi ầm lên: “Còn nháo như vậy với mẹ, có nhà ai sinh con gái còn cung cấp đến cấp 3? Hai anh trai con học xong tiểu học thì không học nữa! Còn thi đại học, trái lại con thi một cái cho mẹ xem! Uổng phí nhiều tiền của mẹ như vậy!”

Hùng hùng hổ hổ nói một lúc, bà ta bất chợt vỗ trán, mới nhớ tới hôm nay sẽ phát phiếu lương thực và tiền lương, vội vội vàng vàng đóng cửa lại, chạy chậm tới khu văn phòng.

...

Từ lúc khôi phục thi vào trường đại học, có học sinh nào không mơ giấc mơ học đại học?

Nhưng đại học này thực sự quá khó thi, đệ tử cấp 3 trọng điểm trong thành phố đều chưa chắc có thể thi được, học sinh cấp 3 trong thôn Tiểu Ngư xa xôi như bọn họ, thực sự chỉ có thể dựa vào nằm mơ.

Thành tích của Hứa Thu Yến bình thường, thực tế năm nay cô ta thi vào đại học, đã xem như phát huy hơn xa người thường, cách điểm trúng tuyển còn kém một mảng lớn. Cho dù thế nào cô ta cũng không cam lòng, suy nghĩ vẫn thấy mình chưa đủ cố gắng, chỉ cần học lại một năm nữa, nhất định có thể thi được vào trường đại học mình muốn.

Không đạt thành tiếng nói chung với mẹ, cô ta lập tức rời nhà đi tìm bạn học tố khổ.

Dù sao đội ngư nghiệp Đông Hải cũng tương đối giàu có, bởi vậy trong đội có không ít người học cấp 3, năm nay tham gia thi vào trường đại học có tám người. Mà trong tám người này, chỉ có Hứa Thu Yến và Vương Tiểu Phượng là nữ.

Khi Hứa Thu Yến tới tìm bạn học cùng lớp Vương Tiểu Phượng, lúc này Vương Tiểu Phượng cũng làm ầm ĩ ở nhà.

Thi lên đại học là con đường tắt lên trời, phí đại học đều được miễn, từng tháng còn có mấy tệ trợ cấp sinh hoạt. Hơn nữa tốt nghiệp xong thì được bố trí, định cư, làm việc lâu năm còn được phân nhà.

Không chỉ Hứa Thu Yến không muốn từ bỏ, Vương Tiểu Phượng ở nhà quậy càng lợi hại hơn, một khóc hai nháo ba thắt cổ. Đáng tiếc, nhà họ Vương càng kiên quyết hơn, vừa nghe con gái không thi đỗ đại học, không nói hai lời nhanh chóng sắp xếp xem mắt, chỉ còn đợi nhận giá lễ hỏi, gả con gái ra ngoài.

Nhìn thế trận ở nhà họ Vương, trong lòng Hứa Thu Yến lạnh lẽo, cô ta cảm thấy Vương Tiểu Phượng hiện giờ là tương lai của cô ta, nếu lại không nghĩ cách khiến mẹ đồng ý cho cô ta đi học, chỉ sợ không lâu sau, cô ta cũng sẽ bị ép lập gia đình.

Lại nói về bà cụ Hứa, cho dù bị con gái ngu ngốc nhà mình chậm trễ mất nửa ngày, bà ta vẫn lấy được phiếu lương thực và tiền lương trong đội phát.

Chỉ có điều nhận xong, cảm thấy không đúng lắm.

“Phiếu lương thực và tiền lương của Quốc Khánh nhà tôi tôi nhận, vậy Quốc Cường nhà tôi thì sao? Tháng trước khi tôi lĩnh khoản bồi thường, không phải nói sau này từng tháng trong đội đều trợ cấp sao? Bổ sung thêm phiếu lương thực?” Bà cụ Hứa đánh giá, trợ cấp chắc chắn không thể so với tiền lương, nhưng cho dù thế nào, một nửa cũng nên có đúng không?”

Thực sự là để bà ta đoán đúng, Hứa Quốc Cường lĩnh mỗi tháng phiếu lương thực 40 cân gạo, hiện giờ hai đứa con trai của anh ta mỗi người mỗi tháng có thể lĩnh phiếu lương thực 10 cân, vừa vặn là một nửa.

Trái lại bác gái chủ nhiệm không có bất cứ giấu diếm gì, thực ra chuyện này sớm muộn gì cũng phải công khai. Nói trắng ra là, đây không phải là bà ta chiếu cố Lưu Tú Hồng, mà là đội ngư nghiệp trợ cấp cho người nhà của đội viên vì nhiệm vụ mà hi sinh.

Bác gái chủ nhiệm lập tức nói quyết định đã bàn bạc xong với bà cụ Hứa, đương nhiên cũng nói chuyện phiếu lương thực và tiền đều gọi Lưu Tú Hồng đi lĩnh.

Sắc mặt bà cụ Hứa đều đã thay đổi, hết xanh lại trắng, vừa nhìn là biết tức giận không nhẹ.