“Không phải đều giống nhau sao?” Trương Tiểu Phương hỏi lại.
Cha Trương là người bao che con cái, ông cũng thấy rõ Phương Kiếm Bình đối xử rất tốt với con gái nhà mình nên liền nói: “Tiểu Triệu, trong mắt những người dân quê như chúng tôi thì người bị công an tìm tới sẽ không phải là người tốt nữa. Đặc biệt là tội phạm cưỡng bức, cho dù sau này mọi người bắt được tội phạm thật sự thì những người trong thôn cũng sẽ bàn tán, nói rằng sao không tìm người khác mà lại tìm đến Phương Kiếm Bình.”
Trương Tiểu Phương dùng sức gật đầu: “Đúng vậy!”
Công an không nói lại được bọn họ, đành phải nói: “Là chúng tôi xử lý vụ án không nghiêm ngặt, Phương Kiếm Bình à, làm phiền anh nhanh lên một chút.”
Phương Kiếm Bình khi còn nhỏ cũng là một con nhím.
Ông bà nội của anh cảm thấy tính tình của anh không được tốt, dễ dàng nóng nảy nên mới bắt anh phải luyện chữ.
Sau khi luyện chữ được mười năm thì tính tình của Phương Kiếm Bình đã điềm tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn khác xa với bây giờ. Cách mạng bất ngờ ập đến, ông bà nội bị nhốt trong nhà, lý lịch của cha anh không minh bạch nên anh phải một mình đi đến một thôn nhỏ miền núi cách thủ đô hàng nghìn dặm, không có một người thân nào, khiến cho anh không thể không cố gắng tạo quan hệ tốt với mọi người.
Thời gian ba năm không dài cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để mài nhẵn mọi góc cạnh của một con người.
Một mình anh thì tuyệt đối không bao giờ dám ăn tiếp trước mặt công an.
Nhưng mà bây giờ thì anh không chỉ dám mà còn ăn rất bình thản.
Giờ phút này Phương Kiếm Bình cuối cùng cũng đã hiểu vì sao các thanh niên trí thức ở thôn bên cạnh vẫn luôn muốn kết hôn cùng với các cô gái trong thôn.
Cảm giác có chỗ dựa thật là tốt.
Trương Tiểu Phương không biết rằng miệng anh không ngừng ăn mà trong lòng cũng không ngừng suy nghĩ: “Đừng chỉ ăn mỗi bánh bao.” Cô đẩy bát củ cải muối về phía anh.
Cao Tố Lan hỏi: “Tiểu Triệu, ăn cùng cả nhà một chút không?”
Công an Tiểu Triệu đang muốn nói là không cần nhưng khi đối diện với ánh mắt hung dữ giống như một con thú nhỏ đang bảo vệ đồ ăn của Trương Tiểu Phương thì lập tức vội vàng nói: “Chúng cháu đã ăn rồi.”
Trương Tiểu Phương thu lại ánh mắt rồi lại đưa cho Phương Kiếm Bình một cái bánh bao.
Phương Kiếm Bình lắc đầu.
Trương Tiểu Phương bẻ ra một nửa.
Phương Kiếm Bình nhận lấy rồi uống hết bát cháo, sau đó gắp một ít củ cải muối kẹp vào trong bánh bao rồi nói với công an Tiểu Triệu: “Đi thôi.”
“Chờ tôi với.” Trương Tiểu Phương húp nhanh bát cháo, sau đó học theo anh, cầm bánh bao kẹp củ cải muối rồi đuổi theo.
Công an Tiểu Triệu nhíu chặt mày.
Cha Trương cũng uống hết bát cháo của ông rồi cầm bánh bao lên và nói: “Cha sẽ đi cùng với các con.”
Trương Tiểu Phương trừng mắt nhìn vị công an kia.
Tiểu Triệu biết rằng không thể chậm trễ thêm nữa, đành bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, nhưng tôi cảnh cáo cô nhé, Trương Tiểu Phương, đến chỗ kia thì không thể làm bậy đâu đấy.”
“Nếu anh không oan uổng Phương Kiếm Bình thì tôi đâu phải người ăn no rửng mỡ.” Trương Tiểu Phương lại nhìn bánh bao trên tay cô: “Mà tôi vẫn còn chưa ăn no đấy.”
Công an Tiểu Triệu không có biện pháp nào với cô cả, đành bất đắc dĩ nói: “Tôi không nói nhảm với cô nữa!”
Buổi sáng khi công an tìm đến nhà thì bởi gì người trong thôn còn chưa dậy hết, có nhà thì đang bận rộn nấu cơm nên chỉ có gia đình của Vương Thu Hương biết thôi.
Khi công an khám nghiệm hiện trường thì lại đến từng nhà để tra xét xem tối hôm qua có ai nhìn thấy người tình nghi hay không. Cho nên bây giờ toàn bộ người trong thôn từ già đến trẻ, từ nam đến nữ đều biết Đoạn Y Nhiên xảy ra chuyện không may, người bị tình nghi là Phương Kiếm Bình.
Ngay khi Trương Tiểu Phương và Phương Kiếm Bình đi ra khỏi cửa thì tất cả công an và dân làng đang đứng chờ đều nhìn về phía bọn cô.
So với chuyện Đoạn Y Nhiên đã xảy ra chuyện thì dân làng càng tò mò chuyện vì sao Phương Kiếm Bình lại ở nhà của Tiểu Phương hơn.
Bởi vì bọn họ cảm thấy với ngoại hình của Phương Kiếm Bình thì cũng không cần dùng sức mạnh để cưỡng hiếp ------ có rất nhiều cô gái và quả phụ trong thôn nguyện ý có quan hệ với anh.
Thím năm của Trương Tiểu Phương là Tạ Lan liền hỏi: “Tiểu Phương à, nghe nói Phương Kiếm Bình ở lại nhà cháu tối hôm qua hả?”
“Phương Kiếm Bình muốn cưới cháu, đến nhà để thương lượng việc kết hôn với cha của cháu, sau khi bàn chuyện xong thì đã quá muộn nên liền ngủ lại, không được à?”
Phương Kiếm Bình không khỏi nhìn về phía Trương Tiểu Phương, lại thông minh rồi à?