Trương Tiểu Phương đã bắt đầu bóc vỏ trứng rồi.
Phương Kiếm Bình hơi há miệng: “Đây, là cho cháu à?”
“Ăn đi.” Cha Trương gật đầu: “Hôm nay dù sao cũng là ngày tốt của hai đứa.”
Trương Tiểu Phương nhớ lại một chút, nguyên chủ hình như không thích ăn lòng đỏ trứng gà, vì cô ấy từng bị nghẹn khi ăn. Cô thật ra khá thích ăn lòng đỏ, nhưng mà vẫn bóc lòng trắng ra rồi ghét bỏ ném vào trong bát của mẹ cô.
Cao Tố Lan bị bắn cháo tung tóe lên mặt nên lại bắt đầu muốn đánh con bé ngốc này.
Nhưng nhìn về phía Phương Kiếm Bình thì Cao Tố Lan lại nhớ đến anh không thích bà đánh con gái, liền lùi tay về, trừng mắt liếc con gái ngốc nhà mình một cái.
Trương Tiểu Phương đắc ý giả làm mặt quỷ với bà.
Phương Kiếm Bình nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này thì nhịn không được nở một nụ cười, lập tức chia trứng gà thành hai phần, đưa một nửa cho cha vợ tương lai của anh.
Cha Trương không khỏi líu lưỡi: “Đứa nhỏ này cũng quá khách khí rồi.” Nhìn thấy anh cầm bát sang, nhẹ nhàng đặt trứng gà vào bát của ông thì cha Trương liền nở nụ cười và đưa cho anh một cái bánh bao.
Bánh bao giống hệt như mong đợi của Phương Kiếm Bình, cắn một miếng có thể nhìn thấy được bột gạo trắng, sau khi nuốt xuống vẫn còn cảm thấy vị ngọt trong miệng. Phương Kiếm Bình thật sự muốn cảm thán, trước khi trở về thành phố mà anh lại có thể nếm đến vị của bột gạo.
Khó trách Vương Thu Hương ở cách vách lại hâm mộ nhà họ Trương đến vậy.
Cũng khó trách những người trong thôn thường nói, chú của Trương Tiểu Phương nằm mơ cũng muốn mang con trai út nhà mình sang làm con thừa tự cho cha của cô.
“Đang ăn cơm à?”
Bốn người đang nghiêm túc ăn cơm bị giật mình.
Trương Tiểu Phương nhìn về phía phát ra âm thanh, cửa lớn đã bị đẩy ra, một vị công an trẻ tuổi đi đến: “Lại làm gì?” Cô nhịn không được nhíu mày hỏi.
Công an bị bộ dạng hung dữ của cô làm cho sợ hãi phải dừng lại. Sau khi ý thức được bản thân đến đây làm gì thì lại đi lên trước: “Tôi đến tìm Phương Kiếm Bình để tìm hiểu tình hình một chút.”
Cha Trương nhịn không được hỏi một câu: “Không phải đã hỏi rõ ràng hết rồi sao?”
“Lại xác định thêm một số chuyện.” Công an đưa một phong bì ra: “Phương Kiếm Bình, đây là của anh sao?”
Phương Kiếm Bình nhìn một chút rồi gật đầu: “Là của tôi.”
Trương Tiểu Phương cười lạnh một tiếng.
Công an sửng sốt trước tiếng cười của cô.
Cha mẹ cô và Phương Kiếm Bình cũng đều nhịn không được cùng quay đầu nhìn về phía cô.
Trương Tiểu Phương trợn trắng hai mắt: “Trẻ con đều biết chuyện gì đang xảy ra, đúng hay không? Đoạn Y Nhiên không phải là kẻ ngốc, người kia muốn cô ta tin rằng người hẹn cô ta ra ngoài chính là Phương Kiếm Bình thì khẳng định sẽ dùng phong bì của Phương Kiếm Bình rồi. Có khi còn sẽ bắt chước chữ của anh ấy nữa.” Cô ghét bỏ nhìn vị công an kia: “Anh vẫn luôn phá án như thế này à? Còn lâu anh mới điều tra xong vụ án này.”
Công an nghẹn họng.
“Tiểu Phương!” Cao Tố Lan trừng mắt nhìn cô: “Sao lại nói bậy mấy lời nói thật như thế.”
Công an đã tắt thở.
Phương Kiếm Bình lại buồn cười, anh xem như đã hiểu được, Trương Tiểu Phương ngốc nghếch như vậy không phải là do bị cha mẹ của cô đánh, mà là do di truyền, hơn nữa còn là trò giỏi hơn thầy.
Cha Trương cũng nhịn cười hỏi: “Bên trên có phải là chữ viết tay của Kiếm Bình không?”
Cảnh sát thở dài một hơi và lấy bức thư ra, nhưng không dám đưa cho anh, sợ rằng anh có ý định hủy hoại bức thư.
Phương Kiếm Bình nhìn kỹ một lúc sau đó lắc đầu: “Đây là chữ viết tay của anh trai tôi.”
“Anh trai của anh?” Vị công an khó hiểu.
Phương Kiếm Bình suy nghĩ một lúc: “Nếu thật sự là Lưu Quý Tân thì có thể giải thích được. Ông nội của tôi vẫn luôn dặn dò là dù xuống nông thôn cũng không được quên học tập. Tôi không có sách giáo khoa lớp 12 nên ông nội đã nhờ anh trai tôi đưa sách giáo khoa cấp ba của anh ấy cho tôi. Lưu Quý Tân đã từng mượn sách của tôi, trong sách đều là chữ viết tay của anh trai tôi.” Anh dừng lại một chút: “Tôi và anh trai trước đây đã cùng luyện tập một loại phông chữ khi còn nhỏ. Anh ấy không kiên trì tập luyện nên có một số chữ viết giống tôi, nhưng có một số chữ thì không đẹp như chữ của tôi. Để tôi viết lại một bản cho anh so sánh.”
Công an nhìn chiếc bánh bao hấp trên tay của anh.
Trương Tiểu Phương mở miệng nói: “Ăn trước đi, để cho anh ta chờ.”
Công an thở dài, cũng chỉ có kẻ ngốc mới đúng lý hợp tình như vậy: “Phối hợp với cơ quan công an để phá án chính là trách nhiệm của mọi công dân.”
Trương Tiểu Phương đương nhiên hiểu điều này.
Cô dám nói cô là sinh viên đại học thì tuyệt đối sẽ hiểu được nhiều điều hơn những người từ quân đội chuyển sang làm công an như anh ta: “Tôi còn chưa tính sổ với anh chuyện anh đang oan uổng anh ấy là tội phạm đấy, đừng có quá đáng quá.”
Công an nhịn không được phải giải thích: “Là người tình nghi.”