Khổng Yên nhận ra là Tống Tam Căn, lập tức mừng đến mặt mày hớn hở, nhanh chóng đứng thẳng dậy, ghé vào hố liên tục vẫy tay, hô lớn: "Tống Tam Căn, tôi ở đâyyyyyyy!"
"Ở chỗ này!"
"Ở chỗ này"
"Ai nha, cái tên đầu đất này! Tôi ở chỗ này!!!!!"
Khổng Yên gấp đến độ hận không thể nhảy dựng lên, trơ mắt nhìn anh ta trực tiếp đi lướt qua trước mắt cô.
Ma quỷ, tại sao anh lại đi ở bên phía bên trái đường?
Cô vội đến mức cũng không đoái hoài để ý tới, tiện tay vơ được cái gì thì nện về phía anh, rống to: "Tôi ở chỗ nàyyyyyyy!"
Tống Thanh phong chợt thấy mắt cá chân đau xót, nghi hoặc cúi đầu nhìn xem, sau đó vẻ mặt kỳ quái nhìn xung quanh. Không đợi anh kịp giải thích nghi hoặc, thì liên tiếp thấy có mấy khối tuyết và khối bùn hướng về phía mình ném tới.
Theo phương hướng, anh nghiêng đầu nhìn, vẫn không thấy rõ lắm, bất quá anh cũng đoán được rồi. Đến gần. Quả nhiên liền nhìn thấy người nào đó đang chật vật không chịu nổi ở trong hố giương nanh múa vuốt, hai cánh tay bé nhỏ giống như hai cái cánh vẫy vẫy, đập đập đến sinh long đoạt hổ.
Chợt anh liên tưởng đến lúc con gà mái mẹ ở nhà đánh nhau. Thật là giống nhau như đúc!
Khổng Yên biết anh đã nhìn thấy cô, nhẹ nhàng thở ra.
Hai tay chống nạnh, trừng mắt với anh.
Làm cô tốn không ít công sức, mệt không nhẹ!
Đây chắc là đang đi tìm cô thì phải?
Thế nào mà lại không nhìn đường chứ?
Cô nhanh chóng vẫy vẫy tay anh lại: "Có thể xem như anh tìm được tôi, mau tới kéo tôi lên, chân tôi đau quá!"
Tống Thanh Phong không nhanh không chậm đi lại, thấy cô như thế, liền biết là cô bị vây khốn không leo lên nổi. Cũng không nhìn kỹ thêm, trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất, sau đó đưa tay đặt ở dưới nách cô, muốn kéo người đi lên.
"Ai nha..... Ai nha... Đau..."
Chân phải cô quên nâng lên, bị cọ xuống đất phát đau.
Người đã lên được rồi, nhưng vẫn nằm rạp trên mặt đất một lúc lâu không thể cử động. Áo bông đều bị tuyết làm cho ướt nhẹp, mặc lên người lại thấy lành lạnh.
Tống Thanh Phong chuẩn bị kéo cô đứng dậy, lúc này đây xem như thấy rõ dáng vẻ của cô. Cả người mặt mày xám tro, dính một thân bùn nước tuyết, nhất là hai cái tay áo, ướt nhẹp. Tóc thì giống như mới gội đầu xong, trên mặt dính mấy cọng cỏ, trên trán mấy sợi tóc đã kết thành băng, từng sợi từng sợi giống như mấy miếng băng.
Vô cùng thê thảm!
Khổng Yên thở hổn hển một lúc, thấy anh ngồi xổm ở bên cạnh, muốn bò lên lưng anh, lưu manh chơi xấu nói: "Không được, tôi đi không nổi nữa. Cả người mềm nhũn rồi, không dậy nổi đâu. Chân tôi còn đang bị đau, xin anh thương xót, cõng tôi trở về."
Nói xong tay liền nhanh nhẹn vắt lên cổ anh, cả người trèo lên lưng anh.
Tống Thanh Phong phảng phất như bị hoảng sợ. Người đang ngồi đột nhiên đứng phắt dậy, làm Khổng Yên ngã xuống đất.
Sau đó anh còn lùi ra xa mấy mét, cảnh giác nhìn cô.
Khổng Yên ngã như chó cắn bùn, ngẩng đầu đe doạ anh: " Anh làm cái gì thế? Lưng tôi bị làm sao rồi đây này?
Nhịn không được cường điệu: "Tôi không đi!"
Tống Thanh Phong quay đầu không để ý đến cô.
"Anh...." Khổng Yên tức đến mức không nói nên lời, vơ một nắm tuyết bùn ném anh.
"Tôi bị trật chân, không đi được !"
Nói xong lại chỉ chỉ vào chân phải mình.
Tống Thanh Phong yên lặng nhìn cô, sau đó đến gần, khom lưng vươn tay kéo cánh tay cô, muốn xách cô lên.