Khổng Yên buổi chiều cho heo ăn xong lại đi một chuyến tới điểm tiêu thụ. Mấy ngày nay thật vất vả mới có chút hoà rảnh rỗi, cô lại bị nứt da, chuẩn bị đi mua chút kem con sò.
Trước kia cô chưa bao giờ bị nứt da như thế này, nhưng mà bạn học của cô đã từng bị. Da bị đỏ lên, sưng giống như củ cải đỏ. Nghe bạn học đó nói rất ngứa. Lúc ấy cô còn hiếu kỳ tại sao mình lại không bị, hiện giờ lại hận không thể tự chặt tay chính mình.
Lúc ra cửa, phát hiện trời đã tối.
"Thanh niên tri thức Khổng lần sau lại tới nhé, có hàng tốt tôi đều giữ lại cho cô."- Ngưu lão đầu phất phất tay chào, cười híp hai mắt nói.
Khổng Yên giấu chặt kem con sò và kem bảo vệ da trong túi, đau lòng gật gật.
Đột nhiên cô rất nhớ tới những ngày tháng ở thời hiện đại. Những sản phẩm dưỡng da, đồ trang điểm cô dùng chưa bao giờ phải bận tâm, đều là mẹ cô mua rồi gửi tới. Bây giờ suy nghĩ lại, lúc trước thật đúng là thân ở trong ổ phúc lại không biết phúc.
Một đường hoài niệm, một đường bước nhanh đi về nhà.
Đường buổi tối là không dễ đi nhất, vì lúc tan tầm xã viên đạp đến mức lầy lội không chịu nổi. Hiện tại giày đều là miên hài, làm bằng vải, vừa đi đường đã liền cảm thấy chân ẩm ướt.
Sắc trời đã tối đen.
Khổng Yên nóng vội, dẫm chân lên những chỗ ít dấu chân đi qua.
Đột nhiên, dưới chân hẫng một cái, "Bùm" một tiếng, còn không đợi cô phản ứng kịp, cả người đã ngã xuống trượt vào hố bên cạnh mương. Chân phải bị cấn, đập vào một tảng đá.
"A "
Tuyết rơi quá dày, bao trùm lên cỏ, nên cô tưởng là đường, ai ngờ lại đạp hụt.
Khổng Yên sợ tới mức oa oa kêu to, tay gắt gao nắm đất.
Giật giật, chân phải đau xót, hình như bị trật chân rồi, cô nhanh chóng nhấc nhấc chân lên thử.
May mà nước không sâu, chỉ tới ngang ngực cô.
Tim đập bịch bịch, qua hơn nửa ngày mới hồi thần lại, lập tức nghĩ tới cái gì đó, nhanh chóng sờ sờ túi tiền mình.
Còn may, kem con sò và kem bảo vệ da yêu quý của cô vẫn còn.
Nhìn quanh một vòng, chỗ này là khu đất ruộng, cách đội sản xuất còn một quãng.
Nhận ra hiện trạng của bản thân, xê dịch, hít một ngụm khí lạnh, chân càng đau hơn.
Cô nhịn không được đỏ mắt, dùng mu bàn tay xoa xoa. Cố gắng tĩnh tâm lại, nhanh chóng vươn tay sờ sờ sang bên cạnh, có một chút cỏ khô, nhưng vừa kéo thì đã rơi xuống. Còn có nhánh có gai thì dài hơn, nhưng sẽ đâm vào tay, không có cách nào mượn lực để leo lên.
Chủ yếu là chân phải cô bây giờ không thể cử động, nơi này đối với cô mà nói thì quá cao.
Khổng Yên không dám hô to, vạn nhất lại dẫn lưu manh đến thì thảm. Trong đội có mấy tên lưu manh côn đồ thích đi lung tung bên ngoài, chuyện gì thất đức cũng dám làm.
Tuy rằng trong lòng suy nghĩ, nếu như mình không quay về, người Tống gia nhất định sẽ đi tìm cô, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy sợ hãi.
Thở ra mấy hơi, chổng mông cố gắng trèo lên trên, cũng không biết đã qua bao lâu, vào lúc cô sắp buông xuôi thì đột nhiên nghe thấy âm thanh tiếng chân đạp lên tuyết "Sát sát".
Âm thanh không lớn, nhưng vào lúc này, trong bóng đêm yên tĩnh, đặc biệt dễ khiến cho người khác chú ý.
Ngực máy động, trong lòng vừa mong chờ lại vừa sợ hãi.
Nhịn không được nắm chặt nắm đấm.
Nghĩ nghĩ vẫn là uốn gối nằm sấp xuống, trốn vào trong hố, chỉ lộ ra nửa cái đầu ở mặt trên, mượn ánh sáng tăm tối trong đêm nhìn.
Tiếng bước chân tới gần.
Dần dần có cái bóng người mơ hồ, tuy rằng không thấy rõ, nhưng Khổng Yên vừa nhìn một chút thì đã nhận ra thân hình của anh.
Là Tống Tam Căn!