Tuy rằng cha Khổng mẹ Khổng có gửi thịt khô đến đây, nhưng cô vẫn muốn ăn thịt tươi, nhịn không được hỏi: "Ngon lắm à?"
Hổ Tử chép chép miệng: "Ăn cực kỳ ngon ạ, nướng khô vàng, bên ngoài giòn giòn, xé thịt xuống chấm với tương ớt bà nội làm, khỏi phải nói ăn ngon biết bao nhiêu!"
Nhắc đến chim sẻ nướng, nó vừa ăn no xong đã lại cảm thấy đói bụng.
Khổng Yên nghe lời Hổ Tử nói, trong đầu hiện giờ tất cả đều là chim sẻ nướng.
Cô lớn bằng từng này rồi, tuy rằng chưa từng được ăn chim sẻ nướng, nhưng cô từng ăn qua gà nướng vịt nướng, chắc hẳn hương vị cũng sẽ không khác nhau lắm.
...
Cơm vừa nấu xong thì mấy người mẹ Tống trở về.
Hôm nay mọi người về nhà tương đối trễ, đi cùng với cả cha con Tống Thanh Phong một đường.
Mẹ Tống vừa về đến nhà đã đi lại hướng bên cạnh nhà vệ sinh, đi vệ sinh xong thì chạy lại xem ổ cỏ: "Ơ, Đại hoàng hôm nay không đẻ trứng à?"
"Sao hôm nay lại không đẻ trứng nhỉ?"- Bà cau mày khó hiểu đi ra.
Đại hoàng là tên của con gà mái mẹ lông vàng, béo béo mập mập. Bình thường Đại hoàng rất biết đẻ trứng, ngày nào cũng có, hơn nữa đều là đẻ vào buổi sáng, giữa trưa khi mẹ Tống đi làm về là có thể qua nhặt trứng.
Cho nên mẹ Tống thường xuyên hái chút cỏ về cho nó, bình thường cũng hay dặn hai đứa cháu đi bắt giun cho nó ăn.
Khổng Yên và Hổ Tử Theo bản năng liếc nhìn nhau, sau đó yên lặng di chuyển ánh mắt.
Cực kì ăn ý!
Tống Thanh Phong đang rửa tay, nhìn thoáng qua, không nói chuyện.
"Thế nào mà càng ngày lại càng vô dụng, hôm qua tao còn đi cắt cỏ về cho mày ăn, ăn xong lại không trả tiền!"- Mẹ Tống nhịn không được mắng chửi
Chị dâu cả đành phải khuyên:
"Chắc không sao đâu mẹ, có thể đến chiều nó mới đẻ. Đêm nay hai đứa nhỏ nhịn ăn một bữa cũng được."
Tuy là nói như vậy, nhưng cũng không nhịn được cảm thấy đau lòng.
Khổng Yên chột dạ vào phòng bếp đi bưng thức ăn lên.
Đại khái chắc là do uống chén nước đường kia quá no, cho nên đến trưa ăn cơm không được bao nhiêu đã buông đũa xuống.
Thời điểm lúc trở về phòng, Tống Thanh Phong lại luyện chữ. Khổng Yên xoa xoa bụng ngồi xuống bên cạnh anh. Nghĩ đến lời nói của Hổ Tử, cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, bèn nghiêng sát lại gần mặt anh hỏi: "Tôi nghe Hổ Tử nói anh biết bắt chim sẻ phải không?"
Tống Thanh Phong nhìn nhìn cô, mặt không biểu tình, cứ yên lặng bình tĩnh nhìn như vậy.
Làm cho người khác không cách nào che giấu!
Khổng Yên bị nhìn đến mức hoảng hốt: "Làm sao thế?"
Âm thanh cũng mềm đi mấy độ.
"Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy?"- Nói xong nhịn không được đưa tay lên sờ mặt mình.
Cô nãy giờ đâu có làm gì đâu nhỉ?
Thấy ánh mắt của anh vô cùng thấu triệt, phảng phất như tất cả mọi thứ đều rõ trong lòng bàn tay.
Nhịn không được có chút mất tự nhiên.
Chẳng lẽ.... bị phát hiện rồi?
Có chút chột dạ, ngồi ngay ngắn lại, sau đó lại nhìn sang bên phía anh một chút, thấy anh lại tiếp tục rũ mắt xuống viết, không hề phản ứng lại cô, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ của anh với chính mình nhạt đi một tí.
Ngày hôm qua không phải vẫn còn tốt à?
Tối hôm qua còn thoa thuốc cho cô mà!
Xê dịch cái mông, cố ý ngồi sát vào người anh, làm bộ làm tịch ho khan hai tiếng.
Người nọ vẫn không có chút phản ứng nào, lại nhớ tới anh không nghe thấy được, vì thế cô vươn cánh tay ra sờ sờ anh. Nào biết anh vậy mà đi sang bên khác ngồi, cách xa cô.
Quả nhiên là tức giận rồi!
Nhưng cô nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra tại sao anh lại giận, buổi sáng vẫn còn tốt mà.
Trừ phi.... Hay là chuyện cô ăn vụng trứng gà bị phát hiện rồi?