Chương 41: Đồng phạm xuất hiện

Đi thôi, lạch bạch chạy đến bên cạnh nhà vệ sinh, tim đập thình thịch, lấy trứng gà xong thì chạy, thuận tiện đi một chuyến về phòng lấy một ít đường đỏ hôm trước vừa mua.

Lúc đầu chỉ định lấy một quả, cuối cùng lấy hết cả hai.

Cơ hội khó có được!

Cô nhanh nhẹn nấu nước nóng, sau đó đập trứng gà vào nấu, cuối cùng là thả đường đỏ trong bát vào.

Không dám bỏ vỏ trứng vào lò đốt, sợ một chốc đốt không hết, cô liền nhét luôn vào trong túi áo, định buổi chiều đi làm ở trại heo thì sẽ hủy thi diệt tích.

Lật đồ ăn trong nồi hai lần rồi đậy vung lại, sau đó cô bưng bát trứng ngồi trước bếp lò, nếm thử một ngụm, hương vị giống hệt như trước kia cô từng ăn, bất quá bây giờ càng ăn càng thấy thơm.

Đang chuẩn bị ăn miếng thứ hai thì đột nhiên truyền đến tiếng meo meo.

"Thím tư, thím đang ăn cái gì ngon thế?"

Oanh!

Doạ cho Khổng Yên nhảy dựng, cái thìa cầm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.

Nghiêng đầu nhìn ra thì thấy cháu trai nhỏ Hổ Tử đang ghé vào trên khung cửa, vươn đầu ra nhìn cô, chính xác mà nói thì là nhìn bát trong tay cô.

Hai mắt hận không thể dính lên trên!

Mẹ kiếp!

Ăn vụng còn bị bắt tại trận!

Mười phần chột dạ nhìn nó một cái, sau đó nhanh chóng vẫy vẫy tay kêu nó lại, cười cười vẻ mặt ôn nhu: "Mau lại đây, thím cho cháu ăn ngon."

Hổ Tử hai mắt sáng lên, sau đó băng băng chạy vào.

Trên vai còn đeo cặp sách màu xanh quân đội.

Khổng Yên nhanh chóng nhìn về phía sau lưng nó một chút, không có người khác.

Hổ Tử rất thông minh nói: "Thím, không có ai đâu, anh cả của cháu vẫn chưa tan học đâu, hôm nay bọn cháu đi thi, cháu làm bài xong thì về nhà luôn."

Khổng Yên xấu hổ cười một tiếng: "À, là vậy hả? Vậy là cháu học rất giỏi rồi, nhanh, lấy cái bát lại đây, thím chia cho cháu một nửa."

Khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui của Hổ Tử phút chốc liền tỏa ra ánh hào quang, xoay người nhanh chóng đi lấy bát lại.

Khổng Yên đưa quả trứng còn lại chưa ăn xong cho nó, thuận tiện cũng đổ thêm nửa bát nước đường.

Hai người bọn họ bụng đói ăn quàng, hai ba ngụm liền ăn xong, nuốt ực một hơi cả bát nước đường.

Sau đó đồng thời ợ một cái.

Ngược lại không phải ăn trứng gà chắc bụng, mà là uống một chén to nước đường đến no căng.

Khổng Yên nhanh chóng nhắc nhở nó:

"Chuyện này không được nói lung tung ra ngoài, chỉ có hai chúng ta biết. Nếu để những người khác biết, hai ta đều chịu không nổi."

Nhất là bà nội của cháu đấy, chỉ sợ sẽ tức chết!

Hổ Tử ngoan ngoãn gật đầu: "Thím, cháu tuyệt đối sẽ không nói, kể cả mẹ cháu với anh cháu, cháu cũng không nói!"

Ở phương diện ăn uống, miệng nó là chặt nhất!

Sau đó còn thật cẩn thận hỏi: "Cái kia, thím lần sau còn nữa không?"

Tên tiểu tử này!

Thật là tài không đợi tuổi!

Khổng Yên mặt đầy hắc tuyến, sau đó kiên quyết: "Lần sau còn có cơ hội thì lại ăn, nhưng tuyệt đối nhớ không được nói ra ngoài, nếu không thì lần sau không còn cơ hội nữa!"

Hổ Tử nhanh chóng gật đầu, cặp sách còn chưa buông đã ngồi xuống bếp lò hành động, rất có ánh mắt nói: " Thím, để cháu giúp thím nhóm lửa nhé."

Khổng Yên mừng rỡ, cảm thấy thằng nhóc này thật sự biết giác ngộ, còn biết lấy lòng cô cơ đấy!

Gật gật đầu: "Được, lần sau thím có cái gì ăn ngon, chắc chắn người đầu tiên thím nghĩ đến sẽ là cháu."

Hổ Tử cười vui vẻ, sau đó hai mắt đảo đảo: " Thím, hay là thím bảo chú út đi bắt chim sẻ đi, chú út giỏi bắt chim sẻ lắm. Hồi bé, chú út bắt chim sẻ rồi nướng cho cháu và anh trai ăn, thơm lắm đấy thím ạ!"

Nói xong còn khoa trương nuốt nuốt nước miếng.

Nhìn nó, Khổng Yên cũng nuốt nước miếng theo, cô cũng đã lâu chưa được ăn thịt.