Không đói bụng, đồ ăn cũng có chất béo , cộng thêm tự mình thỉnh thoảng mua chút đồ ăn vặt ăn một bữa ngon, càng quan trọng hơn là không cần làm những việc nặng kia, không phải liền tốt ngay à?
Trương Bội Bội kéo tay Khổng Yên lại, lén lút nói: " Để tôi nói cho cô biết. Mấy hôm nay, cô không ở điểm thanh niên trí thức, đã xảy ra không ít chuyện đâu."
Khổng Yên tò mò hỏi:" Có chuyện gì thế?"
Trương Bội Bội nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai, áp đến gần tai cô len lén nói: "Mấy ngày trước, Cao Tuệ Tuệ nhìn thấy Diệp Vân ở trong cánh rừng nhỏ hôn môi với người ta."
Nói xong che miệng cười vẻ mặt rất đáng khinh.
"Thật á?"- Khổng Yên nhịn không được giật mình.
Trương Bội Bội có chút khinh bỉ nói: " Chứ sao nữa. Lúc trước cô ta còn nói cô, bây giờ cũng không nhìn lại mình, thật đúng là vô sỉ."
Khổng Yên cũng bĩu bĩu môi, lòng hiếu kỳ bị khơi dậy: " Này, cô ta hôn ai đấy?"
Trương Bội Bội thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối lắc đầu:
" Cao Tuệ Tuệ nói không nhìn thấy rõ là ai, nhưng mà chắc chắn không phải là thanh niên trí thức chỗ chúng ta."
Sau đó lại nhịn không được trào phúng:
"Nhớ lúc cô kết hôn, cô ta một câu tốt đẹp cũng không có, còn nói cô gả cho tên nông dân chính là sa đọa, là mệnh tiện, bây giờ cô ta lại đang làm cái gì? Mà còn chưa có kết hôn đâu đã không biết xấu hổ như vậy rồi!"
Không đợi Khổng Yên kịp tức giận, lại nhanh nhảu nói tiếp:" À, cô biết không? Đường Văn Kiệt bị người ta đánh!"
Khổng Yên vừa nghe, nhanh chóng bỏ qua chuyện của Diệp Vân, trong lòng lại bừng bừng tinh thần ăn dưa tám chuyện:" Sao lại thế, mau nói cho tôi biết đi!"
Cô nhớ trong sách hình như không có việc này nha?
Trương Bội Bội vẻ mặt rất khinh thường: " Còn có thể có chuyện gì xảy ra, thông đồng với con gái nhà người ta bị anh trai nhà đó biết, tìm người đánh cho một trận. Cũng đáng thương lắm, mặt mũi bầm dập hết, đến hôm nay còn chưa xuống được giường đâu."
"Lúc vừa mới tới cũng nhân mô cẩu dạng, còn đối xử với cô ân cần nhiệt tình, cô còn nhớ không? Cô không phản ứng lại, anh ta liền đi thông đồng với Chu Tuyết. Mà thật ra Chu Tuyết cũng thích anh ta lắm đấy, nhưng nhìn thấy anh ta trước đây lấy lòng cô, cảm thấy anh ta coi thường mình. Cho nên cũng tức giận không thèm phản ứng lại, thật ra trong lòng thèm muốn chết."
Khổng Yên kinh ngạc còn có việc này ư?
Sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi mới nói, bảo sao không có việc gì Chu Tuyết cứ nhắm vào tôi, hóa ra là như vậy!"
Còn tưởng là cô ta ghen tị với sắc đẹp của cô!
Trương Bội Bội đắc ý nhướn nhướn mi , vẻ mặt "cô không biết à", tiếp tục buôn dưa:
"Nghe nói Đường Văn Kiệt lần này bị đánh là vì có cô nương trong đội mật báo, hôm qua anh bị mắng suốt cả đêm, ,cũng đáng đời! Ai bảo anh ta bình thường thích dụ dỗ mấy tiểu cô nương, nghĩ con gái trong thôn dễ bắt nạt lắm chắc?"
Khổng Yên ban đầu mới nghe còn thấy vui, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy cái người mật báo kia chính là nữ chính.
Trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe..Này, bây giờ là Đường Văn Kiệt tiếp theo không phải là sẽ đến lượt cô chứ?
Dù sao so với diễn biến trong sách, thời điểm cô kết hôn với Tống Thanh Phong còn sớm hơn, biết đâu chuyện này cũng khiến cho nữ chính sẽ đối phó với cô?
Có chút sợ sệt!
Hai người chia tay ở ven đường, Khổng Yên vội vàng bước nhanh chạy về nhà, không ngoài dự đoán cô lại về muộn.
Bất quá mọi người trong nhà cũng đều đã quen, nhất là chị dâu cả Tống, cũng lười tính toán với cái người không biết xấu hổ như cô.