Chương 26: Khổng lão sư 1

Khổng Yên biết giữa trưa khẳng định đã chọc Tống Thanh Phong tức giận, anh ta còn là người nghiêm túc như thế, bị cô trêu đùa một trận, trong lòng không biết tức giận đến thế nào đâu.

Vì thế buổi tối sau khi cơm nước xong, cô cũng không dám đả động gì đến anh ta, ngoan ngoãn tự mình tìm chậu bưng nước nóng vào phòng tắm rửa. Không chỉ vậy, tắm xong cô còn lấy cho anh ta một chậu nước nóng đặt trên bàn, khăn mặt cũng săn sóc chuẩn bị sẵn bên cạnh.

Không cần nói cũng biết ý tứ lấy lòng.

Tống Thanh Phong đến nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, Khổng Yên cũng không biết phải nói gì nữa, đành phải xám xịt lên giường.

Chờ đến lúc Tống Thanh Phong tắm xong, đổ nước chuẩn bị ngủ, thì phát hiện cái người mà bình thường hận không thể cuốn đi hết cả cái chăn thế mà hôm nay lại còn biết lưu lại cho anh ta một nửa.

Rất cuộc cũng chịu bố thí cho cô một ánh mắt.

Khổng Yên nhanh chóng nịnh nọt tươi cười.

Muốn có bao nhiêu chân chó thì có bấy nhiêu.

Tống Thanh Phong lắc đầu thở hắt ra một hơi, nằm thẳng lên giường không nói câu nào, xoay lưng về phía cô.

Khổng Yên thấy thế phồng miệng, uỷ khuất xoay người. Một lúc sau cô thấy hơi lạnh, vốn còn muốn chịu đựng một lúc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn dịch mông lại gần, dán sát lại sau lưng anh ta ngủ.

Cảm nhận được một thân thể mềm mại ấm áp.

Tống Thanh Phong cứng người, cuối cùng cũng mặc kệ cô.

Ngày thứ hai đi làm, buổi sáng lúc Khổng Yên vừa cho heo ăn được một nửa, thì thấy Trương Bội Bội đến đưa cỏ heo.

Cô nghe thấy tiếng, theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa thấy Trương Bội Bội, nhịn không được bước ra, vội cất thùng rồi tới gần kéo tay Trương Bội Bội.

Đi cùng Trương Bội Bội tới là một người phụ nữ trung niên, hai người họ đang cùng nhau kéo một cái xe đẩy tay.

Tới hỗ trợ ôm bó cỏ heo to nhất xuống, cô nhịn không được hỏi Trương Bội Bội: " Hôm nay tại sao lại là cô tới?"

Bình thường người hay đưa cỏ heo là người khác, cô không quen nhưng cũng nhớ mặt người đó.

Trương Bội Bội còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ đi cùng đã giải thích:

" Người nhà lão Lý ngày hôm qua bị trẹo chân, cho nên đội trưởng chọn thanh niên tri thức Trương qua đây."

Sau đó nhanh chóng khoát tay: " Vợ Tam Căn cứ đi làm việc đi, để hai người chúng tôi làm là được rồi, đừng chậm trễ việc của cô."

Trương Bội Bội cũng nhanh chóng gật đầu:" Nhanh đi làm nốt việc của cô đi, còn có một chuyến nữa là xong rồi, đợi tý nữa tôi nói với cô chuyện này."

Khổng Yên đem xấp cỏ heo trong tay cất gọn vào, nhìn cô ta một cái, gật đầu nói: "Vậy tôi đi cho heo ăn đây."

Người phụ nữ kia cười nói: " Đi đi. Sao có thể để những con heo bảo bối này bị đói được chứ."

Trương Bội Bội cùng người phụ nữ kia chất xong hết cỏ heo thì đi, cũng không qua bao lâu, chờ cô cho heo ăn xong hai người họ đã quay trở lại.

Lần này không từ chối Khổng Yên hỗ trợ nữa.

Trương Bội Bội vỗ vỗ tay, khách khí cười nói với người phụ nữ kia:

"Thím Điền, thím cứ về trước đi ạ. Cháu ở lại nói chuyện với thanh niên trí thức Khổng một lát, chiều cháu lại đến tìm thím."

Người phụ nữ cười nói:" Không cần, không cần đâu. Cô cứ trực tiếp đi ra ruộng là được."

Sau đó vẫy tay chào Khổng Yên: " Thím đi nhé."

Khổng Yên cười cười đáp: " Vâng, thím đi thong thả ạ."

Chờ đến khi người đi hẳn, Khổng Yên xoay người đi đến cửa.

Lúc cô xoay người thì Trương Bội Bội tỉ mỉ quan sát Khổng Yên nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nhịn không được chậc chậc hai tiếng: " Nhìn cô bây giờ có vẻ dạo này sống tốt nhỉ, mới mấy ngày không gặp trông giống lúc vừa mới xuống nông thôn, trắng trẻo mập mạp."

Khổng Yên nghe vậy cười, mặt mày hớn hở đắc ý ngẩng cao đầu: " Còn không phải sao."

Phải biết là nếu như trước đây, có người nói cô trắng mập, cô chắc chắn sẽ mắng chết người ta. Nhưng bây giờ nghe thế thì không nhịn được thấy vui vẻ.