Rất nhanh Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường đã biết vì sao mẹ lại không ôm mình, bởi vì mẹ còn có một chuyện siêu cấp quan trọng khác!
Đường Diệu là thợ săn rất giỏi, chỉ một đoạn đường ngắn đã thu hoạch được hai con thỏ cùng một con rắn. Thậm chí còn tìm được một ổ trứng gà rừng, bên trong có khoảng mười hai quả! Hơn nữa còn cộng thêm ba con gà lúc nãy, có thể nói hôm nay bọn cô cực kỳ bội thu.
Tiểu Lang kích động nhảy nhót: “Hóa ra trong núi lại có nhiều đồ ăn ngon như thế!”
Tâm nguyện lớn nhất của Tiểu Lang mỗi ngày ăn không đủ no chính là, có đủ đồ ăn!
Đường Diệu: “Trong núi tuy nhiều đồ ăn nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Nếu không người trong thôn đã tới đây từ lâu, Tiểu Lang nói đúng không?”
Tiểu Lang lập tức gật đầu: “Con biết ạ, cha đã nói không thể tự tới đây được, rất nguy hiểm.”
“Nguy hiểm nguy hiểm!” Tiểu Đường Đường nói như vẹt lại xuất hiện lần nữa.
Đường Diệu cười cười nhìn về phía chồng mình, anh nuôi dạy con cái rất tốt. Thật ra Đường Diệu và Khương Thành không nói sai chút nào, chỉ cần Đường Diệu tùy tiện lên núi cũng có thể thu hoạch được nhiều thứ như thế, ngoài việc cô chính là một thợ săn giỏi lớn lên từ trong núi ra, một nguyên nhân khác cũng vì người bình thường không dám đi vào trong núi sâu.
Không ai săn, đương nhiên động vật sẽ nhiều hơn.
Tuy đứng từ thôn bọn cô, trông ngọn núi có vẻ không lớn lắm, nhưng đằng sau lại núi liền núi dài không dứt, hết ngọn này đến ngọn khác. Vô cùng nguy hiểm! Ba năm đầu lúc thiên tai đói nghèo ập đến, mọi người cứ nghĩ đói chết cũng là chết, không chừng lên núi săn thú hái rau dại còn có đường sống. Bấy giờ bọn họ mới dập nồi dìm thuyền lên núi, chỉ tiếc rất nhiều người có đi mà không có về.
Lúc ấy, mấy thôn quanh đó không có mấy người chết đói, nhưng người lên núi rồi mất mạng thì nhiều vô kể.
Vậy nên chỉ cần có thể xuống núi không sợ đói chết nữa, mọi người cùng lắm cũng chỉ đi đến giữa sườn núi, tuyệt đối không vào sâu hơn, thợ săn giỏi như cậu Chương Hà Diệp của Khương Thành cũng thế. Nhà của ông cụ Đường chính là điểm cuối cùng.
Mộ của ông cụ Đường khá sâu, vậy nên Khương Thành không dám thường xuyên tới đây. Cơ bản mỗi năm chỉ có một lần giỗ, vì mang theo hai đứa nhỏ nên từ trước đến nay mỗi lần đi thần kinh anh luôn căng chặt, hấp tấp vội vàng quá sợ sẽ dẫn thú dữ tới, đương nhiên không bắt được con nào.
Như lần này thật sự rất hiếm.
Hôm nay bọn cô được mùa, nhưng cũng không định quá rêu rao. Đường Diệu hái rất nhiều rau dại che đậy trên hai sọt, lại chêm thêm hai bó củi nữa mới xách đi. Người khác nhìn từ xa sẽ không thấy gì cả.
Lúc mấy người về đến nhà, từ xa xa đã nhìn thấy mấy cậu bé đang đồng tâm hiệp lực ném một bó củi vào trong sân!
“Tiểu Hổ!” Đường Diệu kêu lên.
Tiểu Hổ vừa nghe thấy giọng nói này liền muốn chạy, Đường Diệu lại kêu thêm một tiếng: “Tiểu Hổ, cháu lại đây!”
Mấy đồng bọn nhỏ của Tiểu Hổ cho rằng Đường Diệu rất tức giận, vèo một tiếng đều cong chân chạy hết, thật sự không màng chút “tình nghĩa huynh đệ”.
Tiểu Hổ chần chờ một chút, thật cẩn thận đi đến bên cạnh Đường Diệu, nhỏ giọng nói một câu: “…Thím ba.”
Đường Diệu nhìn cậu bé một cái, bùi ngùi nói: “Cao quá rồi này!”
Tiểu Hổ hồi hộp không dám động.
Đường Diệu: “Chuyện quá khứ, nếu cháu biết sai, vậy thím ba sẽ không truy cứu nữa!”
Tiểu Hổ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Đường Diệu, hốc mắt đỏ lên, nước mắt to từng hột rơi tí tách!
“Thím ba, cháu xin lỗi!”
Đường Diệu: “Được rồi, khóc gì chứ, nam tử hán đại trượng phu không được như vậy đâu!”