Chương 22: Cuộc sống hạnh phúc bắt đầu 1

“Ông, cháu tới thăm ông này. Cháu đúng là đứa bé không hiếu thuận chút nào, lâu vậy mới tới thăm ông ngoại được.”

Đường Diệu quỳ gối trước mộ, nước mắt lưng tròng: “Không phải cháu gái không muốn tới, mà thật sự không tới được. Cháu bị bệnh, bị rất lâu. Cũng may, cũng may có anh A Thành! Nếu không có anh ấy, chắc cháu đã không còn trên đời này từ lâu rồi. Vẫn nhớ lúc cháu quyết định gả cho anh A Thành, ông hỏi, anh ấy đáng giá để phó thác cả đời không? Lúc ấy cháu nói đáng giá, còn ông lại nói, dù tình cảm thế nào cũng phải trải qua gian truân trắc trở mới biết được thật lòng hay không, cứ thử xem sao. Lần thứ hai ông hỏi tiếp, cháu liền chần chờ, cuối cùng không trả lời. Nhưng giờ này phút này cháu có thể quỳ gối ở đây, nghiêm túc nói với ông một câu đáng giá. Anh A Thành là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, đáng để cháu phó thác cả đời, cũng đáng giá để cháu gái ông yêu cả đời. Ông, cháu sẽ sống thật tốt, sau này ông ngoại không cần lo lắng nữa!”

Gió nhẹ thổi qua, nhánh cây đong đưa.

Nước mắt Đường Diệu lập tức chảy xuống, cô vuốt ve bia mộ một chút, sau đó nghiêm trang dập đầu ba cái.

Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường cũng ra dáng dập đầu theo.

Sau khi xong, Đường Diệu lau nước mắt nước mũi trên mặt mình, kiên định: “Chúng ta đi thôi.”

Khương Thành ôm cô an ủi: “Đừng khóc nữa nào, khóc như thế làm con đau lòng đấy.”

Đường Diệu cúi đầu nhìn về phía hai nhóc tì đang nắm tay nhau, quả nhiên trong mắt hai nhóc con đều ngập tràn vẻ lo lắng. Một tay Tiểu Đường Đường ôm thỏ con vẫn nắm chặt quần áo, nhíu lại.

Cô ngồi xổm xuống vuốt ve khuôn mặt nhỏ của hai nhóc.

Tiểu Lang: “Mẹ không khóc.”

Tiểu Đường Đường non nớt nói: “Không khóc không khóc.”

Đường Diệu chỉ yếu ớt cười, nói: “Được không khóc!”

Vỗ mông nhỏ hai bé con đáng yêu: “Đi nào, bảo cha ôm các con đi, chúng ta cùng về nhà!”

Trước kia ông cụ Đường và Đường Diệu sống trên lưng chừng núi, nhưng khi ông mất Đường Diệu lại chôn ông trong núi sâu, người bình thường rất khó tìm được chỗ sâu thế này. Đừng nói trẻ con, ngay cả người trưởng thành cũng khó mà đi được.

“Mẹ ôm om.” Tiểu Đường Đường dang hai cánh tay nhỏ ra.

Đường Diệu lắc đầu, nói: “Tiểu Đường Đường ngoan nha, bảo cha con ôm đi, đợi lát nữa mẹ hái quả hạnh cho.”

Vừa nghe sẽ được ăn ngon, Tiểu Đường Đường lập tức bày ra vẻ mặt “Con ngoan nhất.”

“Đi nào!” Khương Thành bế hai heo con lên, một nhà bốn người rất nhanh đã xuất phát. Chưa được bao xa đã đến dưới tàng cây, vừa rồi bọn cô tới đây liền nhìn thấy. Ngày giỗ của ông cụ không phải hôm nay, Khương Thành thường xuyên lên núi lại không phát hiện ra cây này sẽ có quả.

Quả trên cây không nhiều lắm, chủ yếu tập trung trên ngọn câu. Khương Thành hai nhóc con xuống, ngay lập tức cùng Đường Diệu hái quả hạnh. Chỉ một lúc sau, vốn mới đầu còn mấy quả điểm xuyết đã trống trơn không còn bao nhiêu.

Cùng lúc đó, trong sọt của Khương Thành đã đầy hơn một nửa.

Anh lấy hai quả trông chín tròn căng mọng lau qua đưa cho hai nhóc, nói: “Đi, vừa đi vừa ăn.”

Tiểu Đường Đường đã gấp không chờ nổi cắn một ngụm, vị ngọt mềm mại lập tức ngập tràn trong miệng cô bé, bé con mở to hai mắt không ngừng gật đầu: “Ngon quá đi!”

Lúc cô bé nói chuyện, Tiểu Lang đã ăn xong một quả rồi.

Đường Diệu lại lấy thêm một quả cho cậu, nói: “Ăn hai quả là được rồi, không được ăn nhiều đâu con. Quả này ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.”

Tiểu Lang ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ vâng ạ.”

Đường Diệu niết niết vỏ quả hạnh, đưa tới bên miệng chồng mình. Khương Thành nhìn vợ yêu một cái rồi cúi đầu cười, sảng khoái ăn một miếng: “Vợ anh đút đúng là ngọt thật.”

Sắc mặt Đường Diệu lập tức ửng đỏ, trừng anh một cái.