Chương 20: Ly biệt
Giang Hựu Đào đẩy cửa sổ ra, nói với hai mẹ con đang nước mắt rưng rưng.
“Bà ngoại, dì út, hai người phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy!”
“Mọi người chú ý an toàn.” Đã là đêm khuya, bến tàu đã dừng hoạt động, đám người Hách Cúc Hương dự định tạm chấp nhận ở lại ga tàu một đêm, sáng sớm ngày mai đi về chuyến sớm nhất.
Hai mẹ con nước mắt rưng rưng gật đầu.
“Bà ơi, sau khi bà về, bà mở tủ quần áo hồi môn của mẹ cháu nhìn xem, bên trong có đồ mà cháu để lại.”
Xe lửa chậm rãi lăn bánh, câu nói kia của Giang Hựu Đào không biết bà ngoại cô có nghe thấy hay không, cô thò người ra, dùng sức vẫy tay.
Nhìn bóng dáng cháu gái ngoại đi ra, Hách Cúc Hương không nhịn được mà ngã vào trong lòng con gái òa khóc.
Ba bóng người theo xe lửa chuyển động dần dần lùi về sau, nhỏ dần…
Đây là trạm đầu tiên của chiếc xe lửa này, lên xe đều là thanh niên trí thức, thưa thớt ngồi ở trên ghế, không ai muốn bắt chuyện với người khác, tất cả đều đắm chìm trong cảm xúc ly biệt.
Vị trí bên cạnh Giang Hựu Đào không có người ngồi, nhân lúc không ai chú ý, cô lấy hai chiếc chăn mền đơn và hai bộ quần áo ở trong không gian ra.
Mùa đông phương nam không lạnh như vậy, Lý Tú Cầm nghĩ đến việc nhà gái kết hôn cũng cần chuẩn bị chăn bông, cho nên không làm dày như vậy, rất dễ dàng cầm đi.
Cô nhìn thoáng qua chiếc túi mà Hách Cúc Hương đưa cho cô, bên trong đựng đồ ăn vặt, bánh bột ngô, bánh bao chay, dưa muối đã xào, cùng với mấy đồ ăn vặt trên đường như khoai lang khô.
Ngoại trừ những thứ này còn có một chiếc khăn tay nhỏ, cô mở ra xem, bên trong là một xấp tiền, có lẻ, có chẵn, cất giữ chỉnh tề, cô đếm thử, có mười tệ.
Thời buổi này giá lao động rất giá, một người nông dân cả ngày lên ruộng kiếm công điểm cũng chỉ kiếm được hai xu tiền, nếu gặp phải mùa màng không tốt, giá lao động lại càng rẻ hơn.
Bốn người nhà họ Ứng, người thì già có bệnh cũ, người tàn tật, hàng tháng Hách Cúc Hương và Ứng Đức Hưng đều phải uống thuốc, thu nhập để duy trì trong nhà duy nhất là Ứng Đức Hưng và Ứng Triều Vinh làm thợ mộc kiếm chút tiền.
Mười đồng tiền này, bọn họ phải tích góp bao lâu?
Lại nhìn qua bọc nhỏ mà trước khi xuống xe Ứng Triều Vinh đã đưa cho cô, bên trong có hai tượng gỗ nhỏ, điêu khắc chó và mèo, chẳng những tinh xảo, dáng vẻ còn ngây thơ chân thành, trên đó không chút thô ráp, sờ vào trơn bóng.
Ngoại trừ hai tượng gỗ này còn có 1 đồng rưỡi, trong đó còn có mấy đồng tiền xu, có lẽ đây là tất cả tiền riêng của Ứng Triều Vinh.
Cộng thêm mười tệ của Ứng Thái Hà, một chuyến về nhà bà ngoại, cô cầm 21.5 tệ, tương đương với một tháng tiền lương của công nhân.
Không nhiều, nhưng cầm trong tay lại nặng trĩu, Giang Hựu Đào nghĩ, đại khái số tiền này cô vĩnh viễn không dùng đến, cô sẽ trân quý chúng.
Ngoại trừ viện trưởng, đây là lần đầu tiên có trưởng bối cho tiền cô.
Trái tim của cô trướng lên, ấm áp lại ê ẩm.
Xe lửa di chuyển, Giang Hựu Đào tựa người vào cửa sổ, ánh mắt thất thần, vô thức ngủ mất, chờ đến khi cô thức dậy, xe lửa vẫn còn đang chạy.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng, thái dương từ trong tầng mấy lấp ló nửa mặt.
Ở niên đại này ngồi xe lửa chính là chịu tội, từ Thân Thành đến Cáp Tỉnh, từ hướng chính đông đến phía đông bắc của tổ quốc, ròng rã đi qua nửa tổ quốc, hơn hai ngàn kilomet, ở vận tốc xe lửa chỉ có 120km/h, cho dù đi thẳng một đường cũng phải ngồi mười mấy tiếng, chưa kể thời gian dừng ở trạm.