Chương 19: Xuống nông thôn
“Nghe nói chỗ cháu xuống nông thôn bên kia tương đối lạnh, chờ dì tích góp đủ phiếu bông, phiếu vải, sẽ làm chăn mền gửi qua cho cháu.”
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, dì út này đối xử với cô cực kỳ tốt.
Từ hơn mười tuổi sau khi nguyên chủ bắt đầu phát dục, Lý Tú Cầm cũng không quản chuyện cô có mặc áo lót hay không, có đến tháng hay không.
Ngược lại mỗi năm Ứng Thái Hà sẽ làm hai chiếc áo lót cho cô tắm rửa thay giặt, đến tuổi, ngoại trừ hai chiếc áo lót bên trong còn nhiều thêm hai món đồ dùng trong kỳ kinh nguyệt.
Ở trong lòng nguyên chủ, Ứng Thái Hà giống như mẹ đẻ vậy.
Giang Hựu Đào chưa từng cảm nhận qua loại tình cảm này, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống.
Rõ ràng dáng vẻ của người phụ nữ này rất hung dữ, nhưng một người như Giang Hựu Đào lại không tức giận nổi, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, lại không nói ra được thành lời.
Trên trán Ứng Thái Hà còn đổ mồ hôi, Giang Hựu Đào không dám nghĩ một buổi chiều này, cô ấy đã làm cách nào để gom được những vật tư kia.
“Cảm ơn dì út.” Sau một lúc lâu, Giang Hựu Đào mới ấp úng nói ra bốn chữ này.
Ứng Thái Hà trợn mắt nhìn cô một cái, bàn tay lại dịu dàng vén tóc của cháu gái ngoại qua sau tai, giọng điệu vẫn hung dữ như cũ.
“Xuống đến nông thôn nhớ viết thư cho dì út.”
“Vâng.” Giang Hựu Đào ngoan ngoãn đáp một câu, bị Ứng Thái Hà và Hách Cúc Hương kéo qua kéo lại mỗi người một bên, sắp đến giờ thuyền chạy.
Gió sông rất nhẹ, ánh trăng chiếu lên mặt nước từng chút bị tuyền tách ra.
Đến bờ sông bên kia đã là rất muộn, có ít xe điện đã dừng chở khách, bốn người đi đến nhà ga, sắp đến thời gian ly biệt làm cho mấy người vẫn luôn lải nhải trở nên trầm mặc hơn.
Bên cạnh họ còn có rất nhiều người, phần lớn là thanh niên trí thức tối nay phải xuống nông thôn, cùng với gia trưởng đi theo hộ tống.
Mọi người đi lại vội vàng, không ai muốn hàn huyên với ai.
Ở nhà ga mua mấy tấm vé vào sân ga, đoàn người theo dòng người đi đến bên mép sân ga, xa xa đã nhìn thấy băng rôn biểu ngữ ở chỗ xe lửa lẳng lặng chờ đợi, có người đặc biệt đến để trao hoa hồng đỏ thẫm cho nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Hách Cúc Hương tỉ mỉ cài hoa hồng đỏ thẫm lên trước ngực Giang Hựu Đào.
Rốt cuộc nước mắt của bà ấy không nhịn được mà rơi xuống, vành mắt Ứng Thái Hà cũng theo đó đỏ lên, Ứng Triều Vinh vẫn luôn trầm mặc, chỉ có bàn tay siết chặt túi hành lý biểu hiện nội tâm không bình tĩnh của anh ta.
Thanh niên trí thức xuống nông thôn càng lúc càng tụ tập đông trước xe lửa, xe lửa bắt đầu bấm còi, nhân viên xe lửa mở cửa, xung quanh là tiếng khóc của gia trưởng đến tiễn đưa và những thanh niên trí thức phải xuống nông thôn, tiếng nức nở không dứt bên tai.
Có lẽ bầu không khí ly biệt quá nồng đậm, có lẽ là bị bọn họ cảm nhiễm, vành mắt Giang Hựu Đào cũng đỏ ửng.
Nhân viên xe lửa thúc giục lên xe, Ứng Triều Vinh xách theo hành lý đi theo sau Giang Hựu Đào lên xe, để cẩn thận hành lý, sau đó anh ta móc từ trong túi quần ra một người gỗ nhỏ nhét vào tay Giang Hựu Đào, lại xoa đầu cô.
“Tự chăm sóc chính mình cho tốt.” Nói xong không đợi Giang Hựu Đào phản ứng vội vàng xuống xe.
Chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ lại bị gõ vang, bên ngoài là Hách Cúc Hương và Ứng Thái Hà đang đứng đó.