Nghĩ đến thành phố bên cạnh chính là thành phố Lâm Hải, nơi có rất nhiều hải sản, quãng đường chỉ khoảng một trăm cây số.
Nhà cô ở bên đó cũng có một kho hàng nên rất thuận tiện cho việc mua đồ. Cố Tử Ý nghĩ trước tiên nên đi qua bên đó mua một ít hải sản.
Nói đi là đi, trên đường Cố Tử Ý đã đem những thứ cô muốn mua sắm liệt kê trong đầu.
Giữa chừng, công ty bên kia gọi điện đến, Cố Tử Ý cũng chỉ nói với bên đó rằng mình đi giải sầu.
Bởi vì cha mẹ vừa mới qua đời, mọi người cũng đều tỏ ra thông cảm, cũng không quấy rầy cô.
Hơn một giờ sau, Cố Tử Ý đến thành phố Lâm Hải bên cạnh, một khu chợ bán sỉ hải sản lớn nhất.
Bên trong hải sản tươi sống, cá đều là buổi sáng mới vừa đánh bắt lên nên độ tươi ngon vẫn được đảm bảo.
Cố Tử Ý lấy cớ muốn mua hải sản để bán sang nơi khác nhưng thực chất để tích trữ.
Cô nhờ chủ cửa hàng đem hải sản chuyển lên xe chuyển tới nhà xưởng của mình.
Sau khi mọi người đi rồi, cô lại thu hết vào không gian.
Nếu đã tới đây, đương nhiên chợ nông sản cũng không thể bỏ qua.
Sau đó, Cố Tử Ý lại lái xe đi chợ nông sản bán sỉ, mua năm trăm cân thịt lợn, năm trăm cân thịt bò, ba trăm cân thịt dê, gà vịt ngỗng mỗi thứ một trăm con.
Rau củ quả cũng mua một ngàn cân, cuối cùng không thể chỉ ăn thịt, rau củ cũng là nhất định không thể thiếu.
Tuy nhiên, để không quá thu hút sự chú ý, Cố Tử Ý cũng không mua quá nhiều.
Có thịt có rau, tiếp theo chính là lương thực.
Người ta có câu có thực mới vực được đạo, dù là tận thế đến, lương thực vẫn luôn là vấn đề hàng đầu của mọi người.
Cũng may là kho hàng trong nhà bên này ngày thường dân cư ít, cũng thuận tiện cho Cố Tử Ý hành sự.
Cô lái xe đến nhà máy thực phẩm bán sỉ mua ba ngàn túi gạo, tám trăm túi bột mì, một ngàn túi bột ngô, một ngàn cân dầu đậu phộng và dầu đậu nành.
Gạo ở trong xưởng bán sỉ đều là túi năm mươi cân, bột mì là túi ba mươi cân , dầu là can hai mươi lít.
Cố Tử Ý mua sắm tất cả những vật dụng cần thiết cho việc nấu nướng.
Ông chủ đã giúp Cố Tử Ý chuyển những thứ này lên xe tải, sau đó chở đến kho hàng.
Cố Tử Ý mua rất nhiều gạo, mì và dầu, tổng cộng tốn hơn một nghìn vạn.
Cô cất tất cả những thứ này vào không gian, sau đó không ở lại đây nữa.
Chuẩn bị đi quét qua các thành phố lân cận trước bởi vì không biết ngày mai có chuyện gì xảy ra, Cố Tử Ý không muốn trì hoãn hành trình vì thế cô xuất phát đến thành phố khác.
Sau khi đến nơi, Cố Tử Ý mua một trăm cân gà hấp muối, bánh hoa cúc và bưởi.
Đêm xuống, cô thuê một phòng khách sạn ở một đêm và ngày mai lên máy bay đến thành phố Tây Bắc.
Bên này núi tương đối nhiều, dê, bò được nuôi kỹ lưỡng nên thịt rất tươi ngon.
Cố Tử Ý không quan tâm giá cả, mua mỗi loại năm trăm con.
Cô cũng thuê một kho hàng hẻo lánh để làm nơi cất trữ hàng hoá.
Đương nhiên, cô cũng không bỏ qua các món ăn vặt đặc sản của địa phương, như gà ăn mày, canh lòng dê,bánh bao thịt dê, bánh kẹp thịt, bì lạnh,…
Cố Tử Ý tuy là người phương Nam nhưng lại đam mê mì phở.
Vì vậy, cô mua mỗi loại hai mươi phần, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cô đỡ thèm.
Cô cũng đi trại chăn nuôi gà vịt, mua năm ngàn quả trứng gà và trứng vịt.
Sau khi mua xong, cô tiếp tục đến thành phố tiếp theo.
Ở thành phố có biệt danh "Thành phố băng" này, Cố Tử Ý mua sỉ hai mươi cái áo khoác lông chồn.
Nam nữ già trẻ đều có, mỗi cái đều không rẻ. Giá trung bình đều ở khoảng hai vạn.
Bên này xương sốt tương, xúc xích, nồi bao thịt, mì lạnh... Cố Tử Ý cũng không bỏ qua.
Còn có loại cá Tùng Giang ở đây nghe nói rất ngon.
Một con nặng khoảng hai mươi cân, Cố Tử Ý mua mười con, đều còn rất tươi.
Nơi tiếp theo là Hồ tỉnh.
Nổi tiếng nhất ở đây chắc hẳn là tôm hùm đất rồi nhỉ?
Cá bột, khúc mễ cá, ngoài ra Cố Tử Ý cũng mua không ít ớt ngâm.
Cô đều đặt ở trong không gian, tất cả đều còn nóng hổi.
Vừa hay còn nhìn thấy bà lão làm giày vải thủ công, Cố Tử Ý cũng mua không ít.
Đặc biệt là hàng thêu Hồ tỉnh, nổi tiếng về sự tinh xảo.
Cô cũng mua không ít lá trà vì cô rất thích uống trà.
Chờ Cố Tử Ý ở bên này dạo một vòng, cô liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà.
Cả tuần này cô gần như đều ở bên ngoài, người đều cảm thấy gầy đi một vòng.
Chuyến đi này không chỉ có ăn, uống, chơi, Cố Tử Ý còn mua sắm một số đồ dùng phòng thân trong không gian của mình.
Cô mua đủ loại đồ dùng như bút phòng thân, đèn pin, gậy chích điện, gậy bóng chày, dụng cụ sinh tồn ngoài trời, lều trại.
Cứ thứ gì có thể nghĩ ra, Cố Tử Ý đều cố gắng mua hết.
Không dùng được cũng tốt hơn, chỉ sợ nhất đến lúc cần dùng thì không có.