Chương 1: Tai nạn xảy đến

Tại một nghĩa trang vùng ngoại ô Thâm thị.

Một cô gái mặc đồ đen tên Cố Tử Ý đang tiễn những người thân, bạn bè đến đưa tiễn cha mẹ mình.

Lúc này cô đang đứng trước mộ cha mẹ, hai mắt vẫn còn đỏ hoe, trong mắt có thể nhìn thấy những tia máu.

Gia đình cô vốn đang vui vẻ đi du lịch nhưng khi đang trên đường đi đến sân bay thì xảy ra tai nạn xe.

Khi xe tải lớn lao tới, đầu óc Cố Tử Ý trống rỗng. Nhưng rất nhanh, cô thấy hoa mắt và bỗng dưng biến mất ngay lập tức.

Cha mẹ cô ở ghế sau lại không may mắn như vậy. Mẹ cô đã kịp thời ôm cô vào lòng, cha cô cũng ôm mẹ cô. Hai người nhìn thấy con gái đột nhiên biến mất trước mắt.

Còn chưa kịp kinh ngạc, bóng tối đã nuốt lấy họ.

m thanh va chạm của ô tô, tiếng phanh xe chói tai, dường như đều biến mất khỏi tầm mắt.

Cố Tử Ý đột nhiên đến một nơi rộng lớn, giống như vụ tai nạn xe hơi vừa rồi là một cơn ác mộng vậy nhưng cô biết tất cả đều là sự thật.

Trước đó, mẹ cô vẫn đang dùng thân thể của mình che chở cô.

Cố Tử Ý không biết đây là nơi nào, vì lo lắng cho cha mẹ, cô vội vàng chạy khắp nơi tìm kiếm: "Cha mẹ, hai người ở đâu?"

Nói xong câu này, Cố Tử Ý lại thấy hoa mắt, và trở lại trên xe. Lúc này cô vẫn ở trong lòng của mẹ.

Chỉ là, cả người mẹ cô đều là máu, và tay chân cô bắt đầu lạnh dần.

Nhưng cô biết, mình không thể cứ ngồi chờ cứu viện như vậy.

Lập tức, cô cũng không biết mình lấy sức mạnh ra từ đâu, Cố Tử Ý mở cửa bên cạnh ra, cố gắng hết sức kéo cha mẹ ra ngoài.

Khi Cố Tử Ý kéo cha mẹ hai người ra khỏi xe, cô cũng dính đầy máu. Có nhiều người đi ngang qua đã dừng xe lại, giúp đỡ kéo ghế lái ra ngoài.

Cũng có người gọi điện thoại cấp cứu. Cố Tử Ý cứ như vậy canh giữ bên cạnh cha mẹ.

Mẹ cô có chút tỉnh táo lại, nắm lấy tay Cố Tử Ý, rõ ràng cũng nhớ đến một màn vừa rồi, con gái ở trước mắt đột nhiên biến mất.

Nhìn lại con gái không có vết thương gì, mẹ cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Dường như biết đây có thể là lần cuối cùng gặp con, mẹ cô cố gắng nói gì đó.

Người mẹ trước đây còn tươi vui nhưng bây giờ hơi thở thoi thóp trong miệng vẫn đang không ngừng chảy máu, Cố Tử Ý đã khóc sưng mắt.

"Mẹ, mẹ, bác sĩ rất nhanh sẽ đến, mẹ cố gắng kiên trì, đừng nói chuyện, cố gắng kiên trì."

Miệng vẫn đang không ngừng chảy máu nhưng mẹ cô vẫn muốn để lại cho con gái vài lời.

"Ý Ý, Mẹ... Mẹ và ba ba... Đi rồi, con phải... Phải bảo vệ... Bảo vệ tốt... Chính mình."

"Mẹ... Mẹ thật nuối tiếc... Còn chưa được xem con gái... của mẹ... Ý... Ý ... Kết hôn... Sinh con."

Mẹ cô nói đứt quãng, máu trong miệng cứ như suối mà tuôn ra.

Cố Tử Ý khóc như một đứa trẻ, ôm mẹ trong lòng không ngừng cầu nguyện.

Cuối cùng xe cứu thương cũng đến nhưng cha mẹ và tài xế vẫn không được cứu.

Lúc đó hiện trường hỗn loạn, nhìn thấy Cố Tử Ý một thân máu, mọi người đều cho rằng cô bị thương nặng.

Cố Tử Ý sợ mọi người chú ý nên đã quấn băng gạc trên đầu và người, tạo ra biểu hiện bị thương nghiêm trọng.

Cũng coi như là bị cô lừa gạt thành công, mấy ngày tiếp theo giúp đỡ Cố Tử Ý xử lý hậu sự cho cha mẹ.

Cố Tử Ý đứng trước mộ cha mẹ, nhẹ nhàng vuốt di ảnh của hai người.

"Cha mẹ, hai người hãy yên tâm, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt." Nói xong, Cố Tử Ý lau nước mắt, lại tiếp tục nói:

"Con dự định đem nhà cửa, xe và công ty bán đi, mẹ, mẹ biết không gian thần bí đó mới có thể bảo vệ con tốt đúng không?"

Tất nhiên, hiện tại mẹ Cố không thể trả lời, Cố Tử Ý lải nhải rất nhiều lời, mới rời khỏi nghĩa trang.

Cha mẹ qua đời, không gian đột nhiên xuất hiện vô cớ làm Cố Tử Ý lo sợ.

Cho nên cô khẩn thiết muốn đem bán gia sản, của cải để lấy tiền mặt.

Về phần công ty thời trang của mình, một phần cổ phần cho những người đã cùng nhau gây dựng cơ nghiệp trong nhiều năm, còn lại đều lập di chúc, toàn bộ lợi nhuận đều quyên góp cho các hoạt động từ thiện.

Bởi vì bán gấp ra thị trường, giá cả ít nhiều sẽ bị ép xuống nhưng cha mẹ để lại cho cô mấy căn bất động sản, thêm công ty, xe, vẫn bán được mấy tỷ.

Còn có tiền bồi thường của cha mẹ cũng là một con số xa xỉ.

Cố Tử Ý không để số tiền đó vào ngân hàng mà trực tiếp đặt trong không gian của mình, chất đống ở một góc trong không gian, cho dù là thế không gian vẫn còn rất nhiều chỗ thừa.

Xong xuôi những việc đó, Cố Tử Ý bắt đầu chuẩn bị dự trữ các vật dụng cần thiết. Từ nhỏ đến lớn, giác quan thứ sáu của cô rất ít khi sai, lần này cô cảm thấy sắp tới có chuyện sắp xảy ra. Đây cũng coi như là đánh cược một lần.