Chương 40: Ngoài ý muốn 1

Hai người đó cô có quen, tuy rằng chưa nói chuyện với nhau, nhưng mỗi lần tan làm đều sẽ đi ngang qua cửa nhà các cô, nghe nói hai nhà còn là họ hàng.

Đội sản xuất lại lớn như vậy, gần như không có bí mật gì, nhất là Lận Xuân Miêu thích nhiều chuyện, trong đội có chuyện xấu gì cô ta đều biết, hai nhà này nghe qua miệng cô ta giống như quan hệ của hai nhà cũng không tệ lắm, trong nhà đều có con gái đi học, cũng thân thiết với nhau.

Mỗi lần nói tới cái này, trong lời của Lận Xuân Miêu đều chua lòm, còn nói trong đó có cô gái còn muốn gả cho anh cô ta.

Chử Hi nghe xong cũng không tức giận, ngược lại cười tủm tỉm đáp lại, "Nồi nào úp vung nấy."

Nói cách khác hai nhà không có thâm cừu đại hận gì, nhưng Chử Hi lại tận mắt thấy một cô gái tóc ngắn thừa dịp cô gái tóc dài không chú ý, đẩy mạnh người ta xuống sườn núi.

Cô gái bị đẩy giật mình hét ra tiếng, xoay mạnh đầu qua nhìn, nhưng thân thể đã không thu lại được, trực tiếp ngã xuống triền núi, phía dưới triền núi là dốc đứng, chân không thể khống chế chạy vài bước, lập tức cả người không trọng lực rơi xuống dưới hồ, phát ra một tiếng "tõm", rơi xuống nước.

Chử Hi đứng ở phía sau cái cây, sắc mặt cũng trắng theo, vừa rồi khi cô gái đó quay đầu lại, tầm mắt hai người chạm vào nhau.

Cô gái bị đẩy đó phát hiện cô đã thấy một màn này.

Tiếng động bên này rất nhanh khiến cho những người khác chú ý, không biết ai hô một tiếng, "Có người rơi vào trong nước rồi!"

Lập tức mấy cô gái cắt cỏ đều chạy tới, Chử Hi cũng không tiện trốn, túm quần chạy qua bên này, ngược lại không có ai hoài nghi cô, Trương Thục Mai biết cô đi vệ sinh, thấy quần cô còn chưa kịp cài đàng hoàng, tinh tế đứng ở trước người cô, ngăn cản tầm mắt của người khác.

"Không có việc gì chứ? Làm tôi giật cả mình."

Người mới vừa rời đi trong chốc lát chợt nghe có người rơi xuống nước, cô ta còn tưởng rằng là Chử Hi không cẩn thận trượt chân.

Lúc này Chử Hi đã bình tĩnh lại, ngoại trừ cô gái rơi xuống nước, kẻ đẩy người cũng không thấy cô.

Lắc đầu với Trương Thục Mai, ngẩng đầu nhìn sườn mặt của cô ta, trong lòng có chút do dự, không xác định có cần nói hay không.

Rất nhanh những người khác cũng chạy đến đây, người đầu tiên tới là đội trưởng đội sản xuất số năm, phía sau còn có nhiều người đi theo, người trong đội biết bơi không nhiều lắm, hồ lại sâu như vậy, lúc này cũng không biết người nọ chìm đi đâu rồi, trực tiếp đi xuống cứu người cũng rất nguy hiểm.

Đội trưởng bảo mọi người chia làm hai nhóm, một nhóm đào kênh tháo nước, một nhóm đi vớt người.

Người nhà họ Lận cũng nghe tiếng chạy lại đây, vẻ mặt sốt sắng, bọn họ nghe thấy có cô gái cắt cỏ rơi xuống hồ phía sau núi, cụ thể là ai cũng không có nghe thấy, dù sao nghe là vô cùng hung hiểm.

Quả thật hung hiểm, cái hồ phía sau núi đó cách vài năm lại ồn ào xảy ra tai nạn chết người, bên trong đã không biết có bao nhiêu đứa nhỏ chết đuối, người lớn cũng từng xảy ra chuyện.

Trong cơn hoang mang chạy tới, nhìn thấy Chử Hi ngoan ngoãn đứng ở ngoài đám người, khuôn mặt hồng hào, cũng rất có tinh thần, lúc này mới yên lòng.

Đây chính là nàng dâu nhà bọn họ tốn hai trăm đồng sính lễ lấy về nhà, hơn nữa con trai cả còn thích như vậy, mới ở chung vài ngày, ánh mắt đã dính ở trên người người ta, cũng không thể gặp chuyện không may được.

Mẹ Lận đi đến bên người Chử Hi, nhẹ nhàng thở ra, cùng lúc đó trong lòng lại nhịn không được nghẹn khuất, hoài nghi con nhóc chết tiệt này có phải mang theo hung thần trong số mạng hay không?

Lần trước, bà già nhà họ Chung nói, con nhóc đó mệnh hung thần, khắc con trai bà ta, sau này nhà họ Lận cũng không tốt đẹp được.

Nhà họ Lận có tốt hay không bà ta không biết, trái lại phát hiện con nhóc chết tiệt này đi đâu cũng gặp chuyện không may, mấy ngày hôm trước bẻ ngô ồn ào ra chuyện tra lương thực, bây giờ cắt cỏ cũng có thể cắt ra tai nạn chết người, hồ nước sâu như vậy, làm sao có thể sống sót dưới đó?

Ánh mắt mẹ Lận nhìn Chử Hi lại khác đi.

Chử Hi không biết tâm tư của mẹ Lận, nghĩ rằng bà ta lo lắng cho mình, trong lòng còn có chút cảm động, sau đó hiếm có khi mở rộng lòng với mẹ Lận, tiến đến bên tai bà ta nhỏ giọng nói: "Mẹ, con nhìn thấy có người đẩy."

Tâm tư mà mẹ Lận mới vừa tỏa ra nháy mắt không còn, trừng lớn con mắt, không xác định nhìn thoáng qua Chử Hi, thấy vẻ mặt cô khó xử, vội áp chế khiếp sợ trong lòng, không nghĩ được nhiều, vội kéo Chử Hi qua bên cạnh, xoay đầu nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó chớp mắt vài cái với cô, bảo cô đừng nói chuyện nữa.