Chử Hi khoát tay áo trấn an bọn họ, vẻ mặt ngượng ngùng, "Đều trở về nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn phải làm việc nữa, sau này bác gái cả lại đến, chúng ta cũng không nói gì, cứ cố sức khen chồng con tốt cỡ nào, hiếu thảo cỡ nào, nói vậy nghe được hơn, bà ta cũng không muốn tới chỗ này bị khinh bỉ nữa."
Nghe Chử Hi nói như vậy, người nhà họ Lận đều cảm thấy có lý, "Đúng vậy, lý do bác gái cả đến nhà chúng ta gây chuyện chính là cảm thấy bây giờ anh cả có tương lai nên hối hận, chúng ta cứ chọc tức chết bà ta."
Lận Xuân Miêu cảm thấy mình đã lĩnh hội được ý đồ của Chử Hi, vẻ mặt đắc ý.
Chử Hi tán thưởng nhìn thoáng qua cô ta.
Thật ra cô lo lắng bác gái cả Lận luôn đến phá hoại danh tiếng của nhà họ Lận, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Lận Tông Kỳ, bác gái cả Lận mà mắng, bọn họ bên này lập tức khen, nghe nhiều rồi, trong lòng người xem đương nhiên có cán cân của mình.
Mẹ Lận thấy Chử Hi gật đầu, còn tưởng rằng con gái mình nói đúng, bây giờ bà ta rất bội phục đứa con dâu hờ này, cái miệng đó giống như sinh hoa, nói ra từng chuỗi từng chuỗi lời nói, đều là đạo lý to lớn, bà ta nghe mà choáng váng mặt mày, bà già nhà họ Chung đó quả thật không lừa bà ta, nói là người từng đi học.
Đây không phải chính là người từng đi học sao? Chỗ bọn họ nào nói được nhiều như vậy, gì mà cổ đại thê thiếp gì đó, phong kiến độc hại này nọ, ngay cả phụ nữ có thể chống nửa bầu trời cũng có thể liên hệ được, đây thật đúng là biết ăn nói, khó trách bình thường mình nói cô, ngay cả chị dâu cả cũng chịu thiệt trước mặt cô, thật đúng là một bảo bối.
Mẹ Lận cảm thấy, nếu hai đứa con gái của mình học được bản lĩnh của cô, vậy về sau ở nhà chồng còn không phải để người ta nâng niu sao?
Nháy mắt, ánh mắt nhìn Chử Hi cũng khác đi, gần như sáng tới mù mắt mọi người.
Vì thế, kế tiếp đãi ngộ của Chử Hi ở nhà họ Lận gần như là cao tới mức trước nay chưa từng có, mẹ Lận ân cần hỏi han cô, hơn nữa cũng không biết bà ta nói gì đó Lận Xuân Miêu và Lận Xuân Mai, hai cô nhóc này hầu như mỗi ngày vây quanh cô, Lận Xuân Mai còn đỡ một chút, tính tình ngại ngùng, chỉ yên lặng không buồn hé răng giúp cô làm việc, còn Lận Xuân Miêu là hoàn toàn xoay quanh cô, ánh mắt giống như bóng đèn to trăm oát, nhìn thấy cô làm cái gì cũng làm theo cái đó, cô vừa nói thì lập tức dựng thẳng lỗ tai nghe, sau đó nhỏ giọng lặp lại một lần.
"…"
Nhưng giây phút sáng ngời ấy còn chưa duy trì được hai ngày, Chử Hi lại xảy ra chuyện.
Lại nói thật ra chuyện này không liên quan tới cô, nhưng khổ cái vận may của cô không tốt, tận mắt nhìn thấy.
Việc này lại xảy ra lúc làm việc, mỗi ngày vị trí cắt cỏ cho lợn ăn đều thay đổi, lại nói lượng công việc của các cô rất lớn, ngoại trừ hai mươi con lợn của trang trại nuôi lợn cung cấp cho đội sản xuất nuôi dưỡng, còn có hai mươi con trâu trong đội sản xuất.
Mấy ngày này trâu đều phải làm việc, không có thời gian thả ra, đành phải cắt cỏ đút ăn, trâu ở đội sản xuất rất quý giá, ai bị đói cũng không thể để nó bị đói.
Nơi cắt cỏ mỗi ngày của đám người Chử Hi đều là người phụ nữ đứng trước làm mẫu kiểm tra sắp xếp, sau khi quen rồi Chử Hi còn cố ý mang theo cái ghế, mỗi ngày ngồi cắt cỏ, ghế do cha Lận làm cho cô, rất nhỏ, khi không cần thì thu về thành một tấm bảng, khi dùng mở ra thì thành cái ghế nhỏ.
Những người khác còn bắt chước theo, trái lại sau khi người phụ nữ kia nhìn thấy cũng không nói gì cả, chỉ cần các cô hoàn thành nhiệm vụ là được.
Chử Hi cảm thấy công việc bây giờ rất tốt, còn có thể trò chuyện lảm nhảm với Trương Thục Mai, nghe một vài chuyện trong thành phố.
Cô còn thích khoe khoang với người ta, nói mình sang năm sẽ được theo quân, đi theo chồng cô ăn thơm uống cay, Trương Thục Mai nghe xong rất hâm mộ.
Đáng tiếc, người mà xui xẻo rồi thì uống miếng nước cũng nghẹn, Chử Hi hoài nghi vận may của mình không tốt, chẳng qua chỉ tìm một nơi bí mật đi vệ sinh, nào biết lại đụng phải một màn làm cho người ta sợ hãi.
Hôm nay nơi bọn họ cắt cỏ là một triền núi, triền núi trước thoải sau dốc, phía dưới là cái hồ, khoảng cách ba bốn thước, bên này tuy rằng cỏ nhiều nhưng người phụ nữ kiểm tra bảo các cô cắt cỏ trên dốc thoải, không để các cô đi phía dưới, có thể là vì có chút nguy hiểm.
Chỉ là Chử Hi lặn đến một chỗ không có ai đằng sau cái cây đi tiểu, nào biết lại tận mắt nhìn thấy cảnh đẩy người.