Chương 41
Hạ Cảnh Hành cau mày, Kiều Trân Trân còn chưa dừng xe, anh đã tiến lên vài bước, đỡ lấy đầu xe cô.
Kiều Trân Trân vội vàng đổi sang ngồi ở yên sau xe, để Hạ Cảnh Hành phụ trách đạp xe.
Độ cao của chiếc xe này đối với anh mà nói là khá vừa vặn, rõ ràng là đường núi không tính bằng phẳng nhưng anh lại đạp vừa nhanh vừa ổn.
Kiều Trân Trân ngồi ở ghế sau xe, rõ ràng cảm giác được không hề xóc nảy như lần trước. Cô đột nhiên cảm thấy kỳ quái, xe đạp cũng coi như là vật quý hiếm, Hạ Cảnh Hành sao lại đạp xe thuần thục thế nhỉ.
Trong lòng cô nghĩ như thế nào thì cũng hỏi ra miệng như thế ấy.
Hạ Cảnh Hành thản nhiên nói: "Trước kia từng đạp rồi.”
Nói xong, anh cũng không lên tiếng nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục đạp xe. Khi gặp phải sườn núi, tốc độ xe cũng không giảm chút nào, đợi đến khi xuống dốc, tốc độ lại càng nhanh hơn nhiều.
Kiều Trân Trân cảm thấy sợ hãi, hai tay liều mạng ôm chặt lấy vòng eo gầy gò của người đàn ông trước mặt, âm điệu cũng cao hẳn lên: "Tôi sợ!”
Cơ bắp của Hạ Cảnh Hành đột nhiên căng chặt, xe càng lúc càng thêm loạng choạng.
Tiếng hét của Kiều Trân Trân lập tức tăng lớn hơn nữa.
Lúc này, Hạ Cảnh Hành mới phục hồi tinh thần, vội vàng ổn định đầu xe, giảm tốc độ đạp lại.
Sau khi tốc độ chậm lại, Kiều Trân Trân càng nghĩ lại càng sợ, thuận thế nhéo bên hông anh một cái, hung tợn uy hiếp nói: "Nếu vừa rồi anh làm tôi bị ngã, mỗi ngày tôi đều sẽ quấn lấy anh, mỗi ngày đều đến nhà anh làm loạn!"
Vành tai Hạ Cảnh Hành đỏ lên, không dám đáp lời.
Kiều Trân Trân vừa nhéo một cái như vật, thật ra cũng không đau, chỉ là có chút ngứa ngáy.
Khi đến huyện thành, mặt trời cũng đã lên cao.
Sáng nay Kiều Trân Trân thức dậy quá sớm, còn chưa kịp ăn sáng, dọc theo đường đi vẫn luôn miệng kêu đói. Vào huyện thành rồi, cô mới bảo Hạ Cảnh Hành đạp xe thẳng đến tiệm cơm quốc doanh luôn.
Cô muốn mời Hạ Cảnh Hành ăn hoành thánh, nhưng mà cuối cũng là chẳng hề tốn đồng nào cả, là Hạ Cảnh Hành trả tiền cho cô.
Kiều Trân Trân nghĩ buổi trưa mình sẽ mời lại anh một bữa, nên cũng không đùn qua đẩy lại làm gì.
Hạ Cảnh Hành vội vã đi làm việc, sau khi giúp Kiều Trân Trân bưng bát canh gà hoành thánh tới thì định đi luôn.
Anh không biết mình sẽ xong việc lúc mấy giờ, vốn định bảo Kiều Trân Trân không cần chờ anh, nhưng vừa nghĩ tới kỹ thuật đi xe đạp của cô, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: "Tôi sẽ cố gắng về kịp buổi trưa.”
Kiều Trân Trân cũng không ngẩng đầu lên, cô còn đang bận thổi nguội hoành thánh trong bát, xua xua tay với anh rồi nói: "Không sao, buổi trưa tôi còn quay lại tiệm cơm này mà, đến lúc đó anh tới tìm tôi là được."
Lúc này, Hạ Cảnh Hành mới yên tâm rời đi.
Kiều Trân Trân ăn xong hoành thánh, mới đẩy xe đạp đi đến hiệu sách duy nhất trong huyện thành.
Lần trước cô đến bưu điện để gửi điện báo, có đi ngang qua hiệu sách kia.
Dựa theo trí nhớ, Kiều Trân Trân thuận lợi tìm được nơi mình muốn đến.
Nói là hiệu sách, chứ thật ra nơi này cũng chỉ chừng 20 mét vuông, bố trí tương đối đơn sơ, nhưng ở cửa lại có một quầy chuyên bán các loại tranh ảnh tuyên truyền.
Kiều Trân Trân đi vào trong dạo một vòng. Sách bên trong cũng không nhiều lắm, phần lớn là truyện ký và hồi ký của các nhân vật chính trị, không tìm được bất cứ tư liệu ôn tập nào liên quan đến thi đại học cả. Vốn tưởng rằng hôm nay cô phải tay không mà về, thế nhưng trước khi ra cửa, cô lại phát hiện được một quyển sách [Cấu tạo máy kéo loại nhỏ].
Nhìn thấy quyển sách này, Kiều Trân Trân nhất thời nhớ tới chiếc máy kéo của đại đội sản xuất bên cạnh.
Đội sản xuất bên đó mà, thì hẳn là ngày mà đại đội sản xuất Hồng Hà có máy kéo cũng không xa đâu ha.
Nếu trong đội thật sự có máy kéo, công việc của người điều khiển sẽ trở thành bánh trái thơm ngon mà ai cũng muốn rồi.
Trong khoảng thời gian này, Kiều Trân Trân thường xuyên đi cùng hai anh em nhà họ Hạ, tất nhiên là biết nhà bọn họ bởi vì vấn đề thành phần nên hàng ngày sinh hoạt ở trong đại đội cũng rất không dễ chịu, lúc nào cũng sẽ phải làm những công việc mệt mỏi nhất, vất vả nhất.
Năm xưa, khi lão Hạ bị hạ phòng xuống nông trường, thân thể bị suy sụp, mấy năm gần đây thường xuyên ngã bệnh, căn bản là không dậy nổi. Gánh nặng của cả nhà gần như đều đặt lên trên vai Hạ Cảnh Hành.
Nếu anh có thể lên làm người điều khiển máy kéo thì hẳn là cuộc sống của cả gia đình bọn họ sẽ được cải thiện thật lớn.
Nghĩ đến đây, Kiều Trân Trân liền mua cuốn sách này luôn. Về phần có hữu dụng hay không, thì không nằm trong phạm vi suy xét của cô.