Chương 40
Hai người tiếp tục làm việc, lại qua một hồi lâu, phía sau truyền đến một giọng nam xa lạ.
Người đó dường như không dám quá lớn tiếng, hạ thấp giọng mà gọi: "Anh Cảnh — —”
Kiều Trân Trân còn chưa tìm ra người đang đứng ở đâu, Hạ Cảnh Hành đã buông cái cuốc trong tay xuống, nói với cô: "Tôi qua đó chút." Nói xong thì cứ thế đi luôn.
Kiều Trân Trân lúc này mới nhìn thấy, chừng hai mươi mét ở phía sau - có một sườn núi rất khuất mắt.
Một người đàn ông dáng người thấp béo đang lén lút ngồi xổm ở đó.
Kiều Trân Trân rất chắc chắn, người này không phải là người của đội sản xuất Hồng Hà, dù sao có thể ăn thành cái dáng người này thì trong nhà khẳng định không hề thiếu tiền.
Người đàn ông dường như có việc muốn nhờ vả, vô cùng ân cần với Hạ Cảnh Hành, lẩm bẩm nói một hồi lâu.
Mặt Hạ Cảnh Hành lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn gật đầu.
Người đàn ông mập mạp nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lại nói mấy câu rồi đi xuống chân núi.
Hạ Cảnh Hành đưa mắt nhìn qua thì thấy Kiều Trân Trân đang kiễng chân, không ngừng mà nhìn ngó xung quanh.
Khi ánh mắt hai người gặp nhau, Kiều Trân Trân không hề cảm thấy chột dạ, ngược lại còn vẫy vẫy tay với anh.
Hạ Cảnh Hành:...
*
Hạ Cảnh Hành vừa quay lại, Kiều Trân Trân đã nhiều chuyện mà sáp lại gần, hỏi anh: "Người vừa rồi là ai vậy?”
Hạ Cảnh Hành chỉ giải thích đơn giản một câu: "Người của đội sản xuất bên cạnh, ngày mai tôi có việc, không tới.”
Kiều Trân Trân: "Anh muốn đi đâu?”
“Huyện thành.”
Kiều Trân Trân vừa nghe anh nói vậy đã lập tức tỏ vẻ: "Tôi cũng muốn đi, nếu không hai chúng ta cùng đi đi.”
Hạ Cảnh Hành hoài nghi liếc cô một cái: "Bốn giờ sáng mai, đi băng từ sau núi, cô chắc chứ?”
Kiều Trân Trân mở to hai mắt, vẻ mặt không tán đồng nói: "Đi băng từ sau núi? Cái này nguy hiểm dữ lắm!”
Núi rừng phía sau đội sản xuất Hồng Hà vô cùng phức tạp, ngay cả dân bản xứ cũng không dám tùy tiện đi vào bên trong, huống chi còn là vào lúc bốn giờ sáng khi mà sương sớm nặng nhất.
Không đợi Hạ Cảnh Hành mở miệng, Kiều Trân Trân đã nói thêm: "Tôi có xe đạp, anh vẫn nên đi cùng tôi đi, chúng ta đi đường lớn vừa nhanh vừa an toàn, còn có thể ngủ nướng.”
Hạ Cảnh Hành tất nhiên là từ chối, nhưng trải qua một phen cố gắng thuyết phục theo lý của Kiều Trân Trân, cuối cùng anh cũng đồng ý.
Cuối cùng hai người quyết đinh sáng mai sẽ gặp nhau ở cửa thôn.
*
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Tống Quế Hoa liền dựa theo ước định trước khi ngủ, đánh thức Kiều Trân Trân.
Kiều Trân Trân ngáp một cái, đứng lên rửa mặt.
Trong ký túc xá nữ thanh niên tri thức đều biết hôm nay cô muốn đến huyện thành, có vài người nhờ cô mang đồ về giúp, phần lớn là mấy món đồ nho nhỏ.
Kiều Trân Trân nghĩ dù sao mình cũng phải đến Cung Tiêu Xã, nên cũng đồng ý luôn.
Cô xiêu xiêu vẹo vẹo đạp xe đạp đi về phía cửa thôn, chiếc xe này đối với cô mà nói là quá mức cồng kềnh, khống chế có chút gian nan.
Hiện tại thời gian cũng sớm, khắp tầm mắt đều là sương mù cả, tầm nhìn rất thấp.
Vất vả lắm mới đến được cửa thôn, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Hạ Cảnh Hành đâu, vì vậy cô lại thấp thỏm đạp ra bên ngoài gần hai trăm mét nữa, mới rốt cục nhìn thấy đạo thân ảnh đơn bạc gầy gò kia.
“Vừa nãy tôi còn tưởng anh đi rồi nữa chứ!” Kiều Trân Trân dùng sức giẫm lên bàn đạp.
Cũng không biết anh đã đợi bao lâu, tóc trên trán đều bị sương mù làm ướt cả, con ngươi vừa đen vừa trầm tĩnh như nước, cảm giác sắc bén trên người cũng nhu hòa hơn không ít.
Hạ Cảnh Hành cuối cùng cũng hiểu vì sao Kiều Trân Trân muốn cùng anh đi huyện thành rồi - bởi vì cô đạp xe đạp thật sự rất không bình thường, thân xe lắc lư, bộ dạng sắp ngã nhưng lại không ngã.