Mười phút sau,Tô Từ và Ngô Xảo Diễm cùng đứng trước bàn làm việc của cô giáo.
Bụi bặm trên người Ngô Xảo Diễm vẫn chưa được phủi sạch, trên tóc và quần áo thì đầy bùn đất, nửa bên trái mặt hiện rõ hình dạng của bốn dấu ngón tay.
Cô ta vẫn không ngừng khóc, nước mắt không kiềm được liên tục rơi.
Vừa khóc, cô ta vừa nghẹn ngào lên tiếng: "Cô An, Diệp Tô Từ đánh em."
Cô An nhìn dáng vẻ thảm hại của cô, nhưng vẫn không tin hẳn lời cô nói, chỉ có thể mang biểu cảm một lời khó nói hết.
Đối với học trò mà mình mang theo, phẩm hạnh và hành vi thường ngày của cô cô ấy đều hiểu rõ.
Nói người khác đánh cô cô ấy còn tin, nhưng nói Diệp Tô Từ đánh người khác thì cô ấy không thể nào tin được.
Cô ấy chỉ phải đành làm theo phép tắc, hỏi Diệp Tô Từ: "Em có đánh bạn ấy không ?"
Tô Từ lắc đầu, môi mím nhẹ, vài giọt nước mắt lóng lánh rơi ra nơi khoé mắt.
Cô không hề khóc sướt mướt, chỉ lặng lẽ rơi lệ, trông có vẻ thủi thân cũng khiến người khác nhìn vào cảm thấy đau lòng.
Cô An vốn dĩ đã rất thích cô, không nỡ nhìn thấy dáng vẻ này nên liền lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô.
Cả mặt lẫn cơ thể Ngô Xảo Diễm vẫn còn đang đau rát, trông thấy thế không kìm được nghiến răng.
Lau nước mắt cho Tô Từ xong, cô An dịu dàng hỏi: "Đừng sợ, có gì nói nấy là được rồi."
Tô Từ gật đầu, dường như có thêm dũng khí, "ừm" một tiếng rồi đáp: "Ngô Xảo Diễm cảm thấy em dễ bắt nạt, ở trường lúc nào cũng ăn hiếp em. Trong phòng học cố ý đá vào ghế của em, giờ tập thể dục thì cố ý đụng trúng em. Em không dám nói với cô, sợ nói rồi thì sau giờ học bạn ấy sẽ trả thù em, gọi anh trai bạn ấy đến đánh em. Cha và anh trai em cũng không dám gây sự, chỉ đành bảo em nhẫn nhịn, vì vậy bạn ấy cứ tiếp tục bắt nạt. Vừa rồi đang tập thể dục bạn ấy lại đá trúng em, em nói sẽ đi nói với cô, bạn ấy liền tự đánh mình để đổ tội cho em."
Cô An nghe thấy thế liền đau lòng, bất lực nhìn Ngô Xảo Diễm, hỏi: ""Lời Tô Từ nói có thật không?"
Ngô Xảo Diễm mở to mắt, lập tức lắc đầu: "Không phải! Là giả! Em làm sao có thể tự đánh mặt mình sưng thành như thế này được chứ!"
Tô Từ nhẹ nhàng thút thít, nhỏ tiếng đáp: "Là thật hay giả, tìm các bạn học khác đến hỏi không phải sẽ rõ sao? Trước kia khi bị cậu bắt nạt tớ đều âm thầm vào nhà xí khóc, hôm nay không thể nhịn được mới phải lấy hết dũng cảm để nói cho cô An biết."
Cô An nhìn mặt Ngô Xảo Diễm, không tiếp tục nghe cô ta nói nữa.
Cô ấy tự mình đến phòng học gọi sáu học trò cũng học lớp năm đến.
Sáu người xếp thành hàng đứng trước mặt cô ấy.
Cô An nhìn bọn họ nói: "Cô hỏi gì đều phải trả lời thật, cô đã dạy các em làm người phải thành thật. Vì vậy cô hỏi các em, Ngô Xảo Diễm có bắt nạt Diệp Tô Từ không?"
Một học sinh nam thuận miệng đáp: "Không phải là chuyện mỗi ngày sao?"
Cô An nhìn cậu ta: "Mỗi ngày?"
Nam sinh gật đầu, lười nhác đáp: "Ôi, Ngô Xảo Diễm đố kị Diệp Tô Từ xinh đẹp, thành tích tốt lại được cô giáo thương yêu, không có gì làm là liền bắt nạt cậu ấy. Ví như đá vào ghế, lúc lau dọn thì hất nước vào người, xé sách bài tập, thổi bụi phấn vào người, lúc tập thể dục thì đá vào người Diệp Tô Từ... Nhiều lần rồi.. "
Ngô Xảo Diễm nghe thấy trừng lớn mắt, "Mày nói láo!"
Cô An liếc cô ta một cái, nói: "Con gái sao lại nói chuyện như vậy?! "
Ngô Xảo Diễm mím môi, yếu ớt mở miệng: "Em không có".
Cô An không nghe lời cô ta, hỏi các học sinh khác: "Có đúng như vậy không?"
Nhưng mà Diệp Tô Từ đã nói ra rồi, họ cũng không giúp cô che giấu nữa, có người nói: "Cô An, đúng là như vậy, Tô Từ sợ lúc tan học bị Ngô Xảo Diễm báo thù nên mới không dám nói..."
Lý Thu Linh nói xong, Diệp An Huệ cũng gật đầu.
Ba học sinh nam còn lại cũng lần lượt gật đầu biểu thị có chuyện này.