Chương 41: Đồ mắt mù 4

Sân vận động của tiểu học Hướng Dương không tính là lớn, không có bãi cỏ xanh không có đường chạy, chỉ có một mảnh đất vàng.

Trên sân vận động cắm một cột cờ thăng đứng, trên ngọn treo lá cờ đỏ phấp phới bay theo gió.

Học sinh trên sân vận động xếp hàng theo lớp cao thấp đợi loa phát âm nhạc cùng nhau tập luyện.

Bởi vì con gái dậy thì sớm, Tô Từ cùng Ngô Xảo Diễm được tính là người có vóc dáng cao nhất trong lớp năm, hai người xếp ở cuối nhất trong hàng.

Ngô Xảo Diễm còn cao hơn Tô Từ một chút, cho nên mỗi lần tập thể dục đều đứng cuối nhất.

Hôm nay không có gì khác với trước đây, các học sinh xếp hàng xong, nhạc bài thể dục theo nhịp điệu trong loa phát ra.

Ngô Xảo Diễm đứng đằng sau Tô Từ, thấy cô theo không kịp tiết tấu, động tác luôn chậm một nhịp, khóe miệng mỉa mai cười một lúc.

Cô ta nhớ đến kiếp trước, Tô Từ tập thể dục trước mặt cô ta.

Cô ta chính là nhìn cô không quen muốn ức hiếp cô, không có chuyện gì liền tiến lên trước đá cô một cái, cô cũng không dám có ý kiến, chỉ biết rơi nước mắt chạy vào nhà vệ sinh khóc trộm.

Cảm giác bắt nạt không hề kiêng kị thực ra cũng rất sảng khoái đó.

Dù sao người bị bắt nạt nhát gan, ngay cả nói cứng một chút cũng không dám, chỉ biết lau nước mắt, dáng vẻ đáng thương hề hề làm cho người nhìn thấy muốn đánh thêm mấy bạt tai nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô Xảo Diễm lại có dục vọng muốn thử một chút.

Không có ý nghĩ khác, chỉ là muốn Diệp Tứ Nha biết được rằng, cho dù cô có trùng sinh, cũng giống nhau, chỉ là một phế vật gan bị người ta ức hiếp.

Nghĩ đến đây, cô ta liền lợi dụng động tác đá chân một chân giơ lên đá vào mông Tô Từ, đá một cái đến nỗi cô lảo đảo.

Thấy Tô Từ suýt chút ngã xuống đất, Ngô Xảo Diễm ở đằng sau vui mừng ngậm khóe môi cười lên.

Trong lòng cô ta nghĩ -----đồ đáng thương, mau trốn vào nhà vệ sinh khóc đi!

Tô Từ quả thật bị đá một cái làm cho mông lung một lúc.

Vốn dĩ sự chú ý của cô hoàn toàn tập trung trên bài thể dục, bởi vì cô đã sớm quên làm như nào rồi, chỉ có thể theo mọi người vừa học vừa tập.

Kết quả khi đang học nghiêm túc, mất cảnh giác bị Ngô Xảo Diễm ở đằng sau đá một cái, chút nữa ngã xuống đất.

Mặc dù đá cô không đau bao nhiêu, nhưng cảm giác bị ức hiếp rõ ràng này làm Tô Từ tức khắc lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Cô tất nhiên sẽ không chạy vào nhà vệ sinh khóc.

Cô đứng vững cơ thể, đứng lại vị trí của mình, ngón tay hơi hơi chà sát hai cái.

Sau đó cô lùi ra sau hai bước, lại quay người mạnh một cái, ánh mắt lạnh lẽo nhấc tay lên tàn nhẫn đánh một cái lên mặt Ngô Xảo Diễm.

Ba một tiếng giòn giã vang lên, trên mặt Ngô Xảo Diễm tức khắc hiện lên dấu ấn bốn ngón tay đỏ bừng.

Ngô Xảo Diễm trong phút chốc bị đánh cho ngơ ngác, thậm chí tai còn ong ong lên một lúc.

Tô Từ lại không cho cô ta thời gian phản ứng, đánh xong lại giương tay ra trực tiếp quay người tiếp tục tập thể dục.

Cái đồ mắt mù, không ra ngoài nghe ngóng xem cô là ai.

Làm người xuyên không đi lại trong giang hồ nhiều năm như vậy, Tô Từ cô đã Từng! Sợ! Ai!

Âm thanh trong loa rất đúng lúc, vừa hay che đi tiếng bạt tai của Tô Từ.

Lại vì Ngô Xảo Diễm và Tô Từ đều đứng cuối hàng cho nên rất nhiều người không biết được đã xảy ra chuyện gì.

Đến khi biết có chuyện gì xảy ra là lúc nhìn thấy Ngô Xảo Diễm ôm mặt khóc lóc mắng Tô Từ: “Diệp Tô Từ, tao đm mày!”

Mắng xong liền bổ nhào về phía Tô Từ, giống như một con sư tử cái nổi giận, điệu bộ giống như muốn xé sống Tô Từ ra vậy.

Kết quả cô ta đang muốn bổ nhào đến trước mặt Tô Từ, ngay cả chạm còn chưa chạm được vào Tô Từ, chỉ thấy Tô Từ hơi tránh nhẹ một chút dưới chân cô ta lại không vững, “Ầm” một cái ngã sấp mặt xuống đất làm bay lên vô số bụi mù.

Tô Từ trốn ở một bên, cái chân đưa ra ngáng Ngô Xảo Diễm cũng nhanh chóng thu lại.

Ngô Xảo Diễm nằm trên đất một lúc lâu không động đậy, một lúc sau ngẩng mặt lên, tức khắc liền khóc gào lên.

Vừa khóc miệng còn vừa mắng: “Tao đm mày Diệp Tô Từ, huhu… …aaa… …”