Ở trong sân, Diệp lão đại nhìn thấy hàng xóm đều đến xem náo nhiệt, trong nháy mắt cảm thấy không còn mặt mũi nữa.
Vốn dĩ ông ấy không tin lời của bà cụ Diệp, nhưng không thay đổi được bà cụ, chỉ đành dẫn bà cụ qua, để tránh quá mất mặt, ông ấy hắng giọng nói một câu trước: “Mẹ, chúng ta vẫn nên vào trong nói đi, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.”
Bà cụ Diệp cũng biết lý lẽ này, nên không quá cố chấp, gật đầu đồng ý rồi vào nhà chính.
Vào nhà chính, mấy người có vai vế lớn thì ngồi xuống, người vai dưới khác thì ai nấy đều tự tìm chỗ đứng.
Mặt Tô Từ bình thản, cũng không sợ hãi, kéo thẳng băng ghế nhỏ qua ngồi đối diện bà cụ Diệp.
Hành động này của cô kiến các anh chị nhìn mà hãi hùng khiếp vía, họ đều cảm thấy hôm nay Diệp Từ đã ăn phải gan báo rồi.
Thậm chí anh cả Diệp An Quốc còn lấy chân đá nhẹ ghế của cô.
Ý bảo cô đứng dậy tránh sang một bên, đừng tự mình đâm họng súng, người bà nội này của bọn họ không phải nhân vật gì dễ chọc vào.
Trước nay bà cụ Diệp luôn coi Diệp An Minh và Diệp An Huệ của nhà lớn là cháu trai cháu gái, căn bản không coi đám nhỏ con của nhà thứ hai như bọn họ là cháu. Bà cụ không thích Diệp Lão Nhị, không thích Tô Hoa Vinh, cũng không thích tám anh chị em bọn họ.
Tô Từ không nhúc nhích, chỉ nhìn bà cụ Diệp.
Bỗng nhiên miệng cô trề ra, nước mắt cũng rơi xuống, sau đó nũng nịu sợ sệt nói một cách nhẹ nhàng: “Bà nội, ngay cả cái cuốc cháu cũng không cầm nổi, làm sao lấy mạng của bà được chứ?”
Bà cụ Diệp: “…”
Sân khấu vẫn chưa dựng, cháu lại hát kịch trước rồi?
Tô Từ cũng không ngờ nước mắt của nguyên chủ lại dễ rơi như vậy.
Quả thật là giống như nối với hệ thống cấp nước vậy, không cần phí chút sức lực nào, nói rơi là rơi.
Anh cả Diệp An Quốc ở bên cạnh nói giúp Tô Từ: “Cháu làm chứng, Tô Từ thật sự không cầm nổi cây cuốc.”
Cô là người yếu ớt nhất của nhà bọn họ, trông mịn màng trắng trẻo không giống với dân quê, sức lực cũng nhỏ đến đáng thương, tính tình thì lại vô cùng yếu đuối.
Bà cụ Diệp hít sâu, quát mắng Diệp An Quốc: “Câm miệng cho tao!”
Quát xong thì nhìn sang Tô Từ, chăm chăm vào Tô Từ rồi hỏi với giọng dữ tợn: “Mày lấy đá ném vào tao, đập một cái lỗ to như thế trên tường, mày kêu tao là bà già, nói nể mặt mà tao còn không biết xấu hổ, còn nói sau này tao còn để mẹ mày giặt đồ thì sẽ lấy đồ bỏ vào lồng bếp đốt, có chuyện này không?”
Mặt Tô Từ vẫn đầy vẻ uất ức, giọt nước mắt long lanh dính trên lông mi dài, làm người ta nhìn mà không kìm được đau lòng.
Cô lắc đầu, nhìn Diệp Lão Đại rồi nói: “Bác cả, bác xem cháu giống người làm ra những chuyện này, nói ra những lời này sao?”
Đương nhiên Diệp Lão Đại cảm thấy không giống.
Ông ấy tạm nhẫn nhịn, nhìn sang bà cụ Diệp, bất lực nói: “Mẹ, chúng ta so đo với con nít làm gì? Về ăn cơm thôi.”
Diệp Lão Thái tức giận cắn răng.
Không có chỗ phát tiết, bà cụ dồn sức đập bàn mấy phát, suýt chút đập nát cái bàn vuông nhỏ, dọa người ở đây đều giật mình.
Đập xong thì bà cụ chỉ ngón tay vào Tô Từ, mặt mày tàn bạo: “Con điế…”
Từ thô tục vừa cất lên một âm, bà cụ liền nuốt trở về theo bản năng, đổi lại từ rồi nói: “Tứ Nha, rốt cuộc cháu có làm không? Có nói không?”
Tô Từ lắc đầu mặt vẫn đầy uất ức: “Cháu thật sự không có, cháu cũng không dám.”
Nói xong thì lại nói: “Nhưng cháu cảm thấy bà nói cũng đúng, dựa vào đâu mà quần áo nhà bác cả đều đưa mẹ cháu giặt chứ?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Diệp Lão Đại và vợ ông ấy có hơi cứng đờ.
Bà cụ Diệp thì lại có lý lẽ, đập bàn một cái, nói một cách đầy năng lượng: “Con dâu của tao, tao bảo nó làm gì thì nó phải làm cái đó! Con dâu mười năm cũng thành mẹ chồng, câu này không phải để nói cho có!”
Diệp Lão Nhị và Tô Hoa Vinh đều sợ hãi, anh chị còn lại cũng không có can đảm, toàn bộ đều im lặng.
Tô Từ nghe câu này, trong chớp mắt cũng không muốn giả làm thỏ trắng nữa.
Cô đưa tay lau khóe mắt, nhìn bà cụ Diệp, giọng điệu nói chuyện vẫn nhẹ nhàng: “Bà cho rằng đây còn là xã hội cũ sao?”
Bà cụ Diệp trợn mắt: “Xã hội cũ thì sao? Trung Quốc mới thì sao? Mẹ chồng chính là mẹ chồng!”