Tô Hoa Vinh đang băm cỏ cho lợn ở trong sân, bà cũng nghe được động tĩnh bên ngoài.
Bà vội chạy ra cổng nhìn về hướng đông, thấy Tô Từ trở về thì vội hỏi cô: "Làm sao thế con? Nhà ai đánh nhau à?"
Tô Từ cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Không có gì ạ, bà nội Diệp An Tuệ phát điên."
Diệp An Tuệ là con gái của Diệp lão đại, cũng chính là chị họ Diệp Tô Từ nhưng cùng tuổi với cô.
Tô Hoa Vinh ngẩn người một chút, sau đó hỏi Diệp Tô Từ: "Con nói gì vậy? Bà nội của Diệp An Tuệ không phải cũng là bà nội của con sao?"
Tô Từ vẫn lạnh nhạt nói: "Người lòng dạ độc ác như vậy không xứng làm bà nội con."
Tuy Tô Hoa Vinh cũng hận người mẹ chồng này, nhưng khi nghe Tô Từ nói vậy, bà vẫn trách mắng: "Con nói chuyện kiểu gì thế?"
Trách mắng xong, bà lại hỏi: "Bà ấy lại phát bệnh gì vậy?"
Tô Từ thản nhiên chuyển chủ đề: "Bệnh điên đó, nói phát là phát, ai biết tại sao chứ. Mà hôm nay mẹ không cần đi giúp bác cả cho heo ăn ạ?"
Tô Hoa Vinh nhìn cô không nói gì, bà chỉ gật đầu.
Bà cũng không muốn hóng chuyện của bà cụ Diệp nên quay lại tiếp tục băm rau lợn.
Chỉ là băm được mấy cái, bà đột nhiên nhận ra Tô Từ có hơi khác thường: Bình thường con bé luôn im lặng, ngày hôm nay nói câu nào cũng toàn mang theo gai, chả có một câu dễ nghe.
Bà nhìn cô vài lần, lại nghĩ: Có lẽ do con bé sốt cao trong người không thoải mái, cho nên nói chuyện không dễ nghe.
Sau đó bà cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục băm rau lợn, băm xong đi cho heo ăn.
Ngày nào Tô Hoa Vinh cũng làm mấy công việc giống như vậy.
Chạng vạng cho heo nhà mình ăn xong, bà đi đến nhà Diệp lão đại giúp đỡ làm việc, sau đó quay về nấu cơm, chờ mọi người trong nhà về ăn cơm.
Nếu cô đã trở thành Diệp Tô Từ, vậy cũng không xem mình là khách, chủ động giúp đỡ Tô Hoa Vinh cùng nhau làm bữa tối.
Gia đình có mười miệng ăn đúng là quá nhiều, nấu một bữa cơm cũng tốn không ít công sức.
Cơm tối vừa làm xong một lúc thì Diệp lão nhị và Diệp An Quốc cũng về nhà.
Hai người họ là lao động chính trong nhà, mỗi lần tan làm đều đói bụng đến cồn cào, phải ăn cơm trước.
Hai người ăn ngấu nghiến, cơm nước xong xuôi thì anh hai Diệp An Quân và mấy cô con gái, em trai út còn lại cũng quay về nhà.
Cả nhà lại náo nhiệt chuẩn bị ăn cơm tối, kết quả có mấy 'vị khách' không mời mà hùng hổ đi đến.
Đó chính là bà cụ Diệp và cả nhà Diệp lão đại.
Bà cụ Diệp vừa vào sân đã quát lớn: "Thằng hai, mau bước ra đây cho tao!"
Bà cụ quát như vậy, không chỉ Diệp lão nhị mà cả nhà đều đi ra.
Trong nháy mắt, trong sân mười mấy người đứng, lớn bé đứng chung với nhau, trên tay Diệp An Gia vẫn còn nửa cái bánh màn thầu đen.
Diệp lão nhị thấy bà cụ Diệp như vậy, không biết chuyện gì phải hỏi một câu: "Mẹ, có chuyện gì thế?"
Bà cụ Diệp nói chuyện rất hung ác: "Mày đừng gọi tao là mẹ, tao không có đứa con trai như mày! Hôm nay con gái của mày suýt nữa đã lấy mạng tao, mày có quản hay không?"
Bà cụ vừa nói xong lời này, hàng xóm xung quanh cũng nghe thấy tiếng động, vội vàng bưng chén cơm ra cửa hóng chuyện.
Đặc biệt là nhà họ Ngô chỉ ước gì hai bên nhà họ Diệp đánh nhau sứt đầu mẻ trán, như vậy mới đã ghiền.
Ngô Xảo Diễm ở ngoài sân duỗi đầu ra xem, hỏi mẹ cô ta: "Có chuyện gì vậy mẹ?"
Mẹ cô ta nhỏ giọng nói: "Nghe nói Diệp Từ đánh bà cụ Diệp, suýt chút nữa lấy mạng bà ta."
Anh trai Ngô Xảo Diễm, Ngô Đại Bưu nghe vậy kinh ngạc nói: "Sao có thể chứ?"
Mẹ cô ta vẫn nói nhỏ: "Không có ai thấy cũng không có ai tin. Nhưng Diệp lão thái đúng là ngồi dưới đất vỗ đùi kêu la, nói Diệp Từ suýt chút nữa giết bà ta."
Ngô Đại Bưu cười nói: "Con không tin. Nhưng mà rất thú vị, không biết lần này họ có đánh nhau hay không đây?"
Ngô Xảo Diễm khẽ tụ mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: Diệp Từ này nhất định có vấn đề!