Giang Tiểu Nhã nhíu mày giống như đang muốn đến cái gì đó.
Nhưng Giang Tiểu Nhã còn chưa kịp nói, Hà Ngọc Anh đã dẫn đầu nhảy chân lên đầu tiên, tốc độ cực nhanh liều mạng phản bác.
“ Cô nói bậy! Rõ ràng là tôi chỉ đụng nhẹ vào cô chút, không hề dùng sức, sao có thể đụng cánh tay cô bị thương được? Cô chính là cố ý kiếm chuyện.”
Bởi vì quá tức giận, đầu óc không theo kịp lời nói. Nói xong Hà Ngọc Anh mới phát hiện bản thân bất giác đã làm lộ ra cái gì đó.
Hà Ngọc Anh vội vàng che miệng mình lại, nhưng Thẩm Văn Ngạn đã phát hiện ra điểm đáng ngờ. Anh ta hoài nghi nhìn về phía Hà Ngọc Anh.
“ Không phải vừa nãy cô vừa mới nói bản thân không cố ý sao, sao bây giờ lại nói bản thân đã khống chế lực?”
Làm đẹp lắm, Thẩm Văn Ngạn!
Gò má Lâm Đường Đường hơi phiếm hồng, thân thể nho nhỏ có chút run rẩy nhìn như đang bị chọc tức đến run rẩy,
Nhưng mà, thực tế là cô chỉ là đang nghẹn cười mà thôi!
Muốn cười nhưng lại không được cười, thật sự là đã làm khó cô, nhưng trong lòng thật quá sảng khoái đi.
Bây giờ cũng không cần cô phải làm gì cả, Thẩm Văn Ngạn muốn lần nữa lấy được sự tín nhiệm của cô vì cái đồng hồ, thì tất nhiên sẽ đứng ra nói chuyện giúp cô. Cô chỉ cần đứng bên cạnh xem kịch là được.
Hơn nữa nếu như Thẩm Văn Ngạn biểu hiện càng tốt thì cô còn có thể thu thêm một đợt giá trị phản cảm.
Hà Ngọc Anh không nghĩ đến mình sẽ bị Thẩm Văn Ngạn chọc thủng, nhất thời cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, gương mặt đỏ bừng lên.
Hà Ngọc Anh lại lần nữa nhìn về phía Giang Tiểu Nhã, muốn xin giúp đỡ.
Giang Tiểu Nhã nhấp nhẹ môi dưới không nhìn Hà Ngọc Anh, mà ánh mắt hìn về phía Thẩm Văn Ngạn mang theo chút thất vọng, muốn nhận được câu trả lời nào đó từ chỗ thẩn văn ngạn.
“ Ngọc Anh, chắc là chỉ có chút nhìn không quen Lâm Đường Đường nên mới làm như vậy. Chuyện này quả thật cô ấy đã làm không đúng.”
Nhưng mà, Thẩm Văn Ngạn lại né tránh ánh mắt Giang Tiểu Nhã. Lập tức Giang Tiểu Nhã cảm thấy thất vọng tột cùng.
Giang Tiểu Nhã quay đầu nhìn về phía Hà Ngọc Anh.
“ Ngọc Anh, cô đi xin lỗi cô ấy đi, chỉ có chút việc nhỏ không nên đi đến làm phiền đại đội trưởng làm gì. Đến lúc đó người trong thôn lại nói thanh niên trí thức chúng ta suốt ngày gây chuyện phiền toái.”
Nhìn bề ngoài như Giang Tiểu Nhã đang đứng về phía Lâm Đường Đường, nhưng mỗi một câu đều đang ngầm ám chỉ Lâm Đường Đường không hiểu chuyện, không màng đến đại cục.
Rốt cuộc hoàn cảnh cả những thanh niên trí thức xuống nông thôn rất gian nan, gây nhiều phiền toái chỉ làm cho người trong thôn càng thêm bài xích người ngoài.
Đổi lại là nguyên chủ nghe những lời này thì nhất định sẽ không nghe ra những ám chỉ quanh co lòng vòng này, mà vẫn tiếp tục tức giận náo loạn.
Đoán chừng là Giang Tiểu Nhã chính là chờ Lâm Đường Đường náo loạn lên thì đến lúc đó Lâm Đường Đường chính là người sai. Nhưng mà Lâm Đường Đường của bây giờ căn bản sẽ không để cho Giang Tiểu Nhã toại nguyện.
Lâm Đường Đường như ý nguyện mà nhận lấy 2 giá trị phản cảm của bọn họ, sau đó nâng nhẹ cằm nhìn về phía Hà Ngọc Anh.
Biểu cảm kia giống như một con khổng tước đang kiêu ngạo, ngửa đầu chờ Hà Ngọc Anh đến xin lỗi.
Hà Ngọc Anh cảm thấy rất nhục nhã, nhưng lời của Giang Tiểu Nhã cô ta vẫn tình nguyện nghe theo. Huống chi bây giờ Thẩm Văn Ngạn còn đang nhìn chằm chằm cô ta.
Hà Ngọc Anh chỉ có thể xin lỗi: “ Thật xin lỗi!”
Hà Ngọc Anh cả người không được tự nhiên nhỏ giọng nói một câu thật xin lỗi, sau đó lập tức xoay người muốn rời đi.
Lâm Đường Đường lại “ Hả?” một tiếng.
“ Giọng sao nhỏ vậy, tôi không nghe thấy gì cả, cô nói cái gì vậy?” bộ dạng Lâm Đường Đường đắc ý, chọc tức người khác cực kỳ.
Hà Ngọc Anh nắm chặt nắm tay, hận không thể lao đến cho cô 2 cái tát.
Nhưng nhìn thoáng qua biểu cảm lãnh đạm không khác nhau lắm của Giang Tiểu Nhã cùng Thẩm Văn Ngạn, cô ta vẫn chỉ có thể nhịn xuống.
Hiển nhiên hai người bọn họ còn đang bận giận dỗi, không có ai rảnh mà phân tâm đến giúp cô ta.
“ Thật xin lỗi! Tôi nói thật xin lỗi! Được rồi chứ?”
Những lời này của Hà Ngọc Anh, hầu như là la lớn lên. Giọng nói của cô ta vốn lớn tiếng, lần la to này của cô ta trực tiếp dẫn đến sự chú của mọi người, ai cũng lén lút chú ý đến tình huống bên này.
Lúc này thì tất cả mọi người đều biết Hà Ngọc Anh đang xin lỗi Lâm Đường Đường.
[ Hà Ngọc Anh giá trị phản cảm +1]
Lâm Đường Đường xoa nhẹ lỗ tai mình.
“ Ay da, nghe thấy rồi, tôi không sao, cô có thể đi rồi.”
Hà Ngọc Anh sắp tức chết rồi, nhanh chóng quay đầu chạy đi.
Mà mà trình diễn của Thẩm Văn Ngạn cùng Giang Tiểu Nhã, lâm đường cũng không có hứng thú xem. Cô trực tiếp xoay người rời đi.
Thật là một màn gió tanh mưa máu mà.
“ Đường ...”
Thẩm Văn Ngạn nhìn thấy Lâm Đường Đường rời đi vốn định gọi cô lại, nhưng nhớ lại vẻ mặt tràn đầy thất vọng của Giang Tiểu Nhã nhìn mình, lại ngậm miệng lại.
“ A ngạn, sau khi ăn cơm tối xong chúng ta nói chuyện chút đi.”
Giang Tiểu Nhã chỉ bỏ lại một câu liền xoay người trở về ruộng của mình.
Thẩm Văn Ngạn hai bên, bên nào cũng không dỗ được, trong lòng phiền muộn vô cùng. Anh ta oán hận nhìn về hướng Lâm Đường Đường rời đi, sau đó cũng xoay người rời đi.
[ Thẩm Văn Ngạn giá trị phản cảm +1]
Thời điểm nhận được thông báo của hệ thống, Lâm Đường Đường chỉ vừa đi đến bờ ruộng của phần đất mình phụ trách.
Nhìn mảnh khoai tây mà hai anh em Vạn Tranh đã thu hoạch xong giúp mình, đang được chất thành một đống trên đất, tâm tình Lâm Đường Đường thấy thật vui vẻ.
Mà phần tài lộc ngoài ý muốn này lại làm khóe môi cô lại cong thêm vài phần.