Vạn Túng không có nhìn thấy Lâm Đường Đường, nhưng Lâm Đường Đường lại sáng mắt lên, nhanh chóng chạy đến bên anh.
“ Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi! Cái này là chặt về để làm cái bàn cho tôi sao?”
Vạn Túng hiển nhiên là không ngờ đến hôm nay Lâm Đường Đường vẫn xuất hiện ở chỗ này. Anh nhìn xung quanh một chút, giọng nói so với hôm qua còn lo lắng hơn chút ít.
“ Đúng, là làm cái bàn cho cô! Đã trễ thế này rồi sao cô còn ở chỗ này? Rất nguy hiểm.”
Bên đen bên trong núi cùng chân núi đều rất nguy hiểm, hơn nữa không chỉ nguy hiểm vì những động vật trên núi, mà còn là vì còn có khả năng gặp những tên bất lương.
Thông qua hai ngày qua Vạn Túng đã biết Lâm Đường Đường bây giờ cùng trước kia không hề giống nhau, cô là một nữ đồng chí có tâm địa rất tốt, cho nên không nhịn được muốn nhắc nhở cô thêm một câu.
Lâm Đường Đường gục đầu xuống, trong giọng nói có chút buồn buồn.
“ Tôi biết chỗ này rất nguy hiểm, nhưng mà cũng không còn cách nào.”
Suy sút ngắn ngủ xong, Lâm Đường Đường lại lần nữa giơ lên nụ cười tươi.
“ Hơn nữa, còn không phải là hôm nay anh sẽ đến đây chặt cây sao? Tôi rất yên tâm khi đến đây.”
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Vạn Túng trong lòng căng thẳng, tay giống như đã mất hết sức lực, khúc gỗ kia thiếu chút nữa cũng không kéo đi nổi!
Lỗ tai anh có chút nóng lên, hơn nữa độ nóng đó còn có xu thế lan đến trên mặt. Vạn Túng cắn chặt răng, lại lần nữa dùng sức nắm chặt sợi dây thừng, mắt nhìn về phía trước.
“ Tại sao một hai cứ phải đến chỗ này?”
Lâm Đường Đường là một đồng chí nữ, có chuyện gì mà phải nhất định đến chân núi? Cũng không có khả năng là đi nhặt cây cỏ hay nhánh cây khô linh tinh.
Lâm Đường Đường nhớ lại chuyện hôm nay liền buồn bực.
Thiên hạ này to lớn, vậy mà lại không có chỗ nào có thể để cho cô an tâm mà ăn một bữa cơm! Đến chỗ nào cũng đều có khả năng có người phát hiện, chỗ nào cũng không an toàn!
“ Bởi vì hôm nay tâm trạng không tốt, thiếu chút nữa đã bị người ta hại chết.”
Lâm Đường Đường không thể nói ra toàn bộ sự thật, nhưng có một việc cũng có thể nói cho Vạn Túng biết.
Vạn Túng nhăn mi, lại lần nữa cúi đầu nhìn về phía Lâm Đường Đường.
“ Đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Đường Đường cảm giác ở đây không có ai mà cô có thể thật sự kể khổ, ngay cả dương hồng cô cũng phải châm chước nói chuyện.
Nhưng Vạn Túng là một người tích chữ như vàng, hơn nữa anh cũng là người đầu tiên ra tay giúp đỡ cô. Đặc biệt khi đó toàn bộ người dân trong thôn đều tránh cô như tránh tà.
Điểm thiện ý nho nhỏ này càng thêm trở nên quý giá, cũng đáng để cô chia sẻ một phần tín nhiệm. Lâm Đường Đường đem chuyện hố phân buổi chiều, còn có chuyện đinh mũ đã xảy ra trong nhà ở thanh niên trí thức, nói lại với Vạn Túng, còn đem phỏng đoán cũng lo lắng của bản thân mình nói ra.
Vạn Túng càng nghe sắc mặt càng âm trầm.
Vạn Túng không nghĩ đến, con gái có thể vì ganh tị mà có thể đi hại người như thế. Tưởng tượng Lâm Đường Đường, nếu như không phát hiện được mọi chuyện thì sẽ có hậu quả ra sao, trong lòng Vạn Túng cảm thấy thật sự hoảng.
Hố phân nói sâu không sâu, chỉ cao chừng 1m8 nhưng người rơi vào bên trong nhất định sẽ thối muốn chết, càng miễn màn chuyện tìm cách leo lên.
Lâm Đường Đường chỉ mới đào có mấy củ khoai tây mà ta đã có thể biến thành như vậy, nếu như rơi vào hố phân thì tám phần chắc chắn là sẽ không lên được.
Hơn nữa hai nữ thanh niên trí thức muốn hại cô, nhất định cũng sẽ không có lòng tốt mà kêu người đến giúp cô. Đến lúc đó nói không chừng Lâm Đường Đường sẽ khuất nhục mà chết dưới hố phân.
Đến chuyện mũ đinh, đây thuần túy chính là tội ác. Cho dù không chết người, nhưng nhất định sẽ bị đâm cho chảy máu, cho dù ra sao thì hậu quả Lâm Đường Đường cũng không thể nhận nổi.
Trách không được cô sẽ lo lắng như vậy, thậm chí còn chạy đến nơi xa như thế. Chỉ sợ nơi ở thanh niên trí thức kia, cô đã không thể ở nổi nữa.
Nhưng anh cũng thể nghĩ được biện pháp gì tốt để giúp được cô.
Loại tâm trạng mà biết người khác muốn hại mình mà còn phải ở cùng với người đó, anh cũng có thể lý giải được. Nhưng anh là một người ngoài cuộc, thậm chí cũng không phải là người trong nhà ở của thanh niên trí thức, anh có thể giúp được gì?
Cũng không thể giúp cô xây một phòng ở cho riêng cô được. Cũng không thể đem tất cả những người khác đuổi ra ngoài.
Trừ khi Lâm Đường Đường có lý do hợp lý để dọn ra ngoài. Nhưng loại lý do này chỉ có một.\nghĩ đến đây Vạn Túng trầm mặt.
“ Tôi có thể đến nhà anh ngồi một lúc không? Xem như tiện thể xem anh làm cái bàn như nào, thuận tiện cũng chơi cùng Tiểu Tranh và Tiểu Chiêu một lúc, bọn họ rất đáng yêu.”
Lâm Đường Đường không muốn về nhà ở thanh niên trí thức bây giờ. Chò dù là ở đó có quạt điện đi nữa.
Vạn Túng đoán được suy nghĩ của cô, biết trong lòng cô còn sợ hãi không dám về.
Cho nên, dù trong lòng Vạn Túng không muốn cho biết hoàn cảnh gia đình của mình thì anh vẫn không nói nên lời cự tuyệt.
“ Nếu như anh không phản đối thì tôi coi như anh đã đồng ý đó.”
Ảm đạm trên mặt Lâm Đường Đường cũng nhanh chóng biến thành chờ mong cùng hưng phấn, đi ở bên cạnh Vạn Túng hết chạy lại nhảy, giống như một đứa trẻ hoạt bát.