Giờ khắc này ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Hà Ngọc Anh.
“ Tôi! Tôi không phải là cố ý. Tôi chỉ không vừa mắt cô ta, hơn nữa hồi chiều cô ta còn hại chúng tôi rơi vào hố phân, tôi chỉ muốn cho cô ta một chút giáo huấn....”
Việc đã đến nước này, Hà Ngọc Anh không thể không thừa nhận chuyện mà mình đã làm.
Hơn nữa đúng là Giang Tiểu Nhã không hề có đinh mũ, hơn nữa lúc cũng đã hết đường chối cả, đây cũng đúng là tự tay cô ta làm.
Hà Ngọc Anh đột nhiên thấy rất hối hận, hối hận vì bản thân mình không cố nhẫn nhịn thêm một ngày, chờ đến khi có chứng cứ chứng minh mình không có ở hiện trường rồi lại ra tay.
Hơn nữa cô ta cũng hoàn toàn không ngờ Lâm Đường Đường lại không làm theo lẽ thường! Không chỉ phát hiện đinh mũ, còn trực tiếp chạy đến chỗ đại đội trưởng cáo trạng!
Lần này hoàn toàn xong rồi!
Hà Ngọc Anh sợ hãi đến run bần bật, đại đội trưởng Lưu Thủ Tắc sắc mặt âm trầm, trực tiếp mở miệng ra lệnh.
“ Thanh niên trí thức Lâm, còn có các vị! Hiện tại hung thủ đã tìm được, làm phiền mọi người đến hỗ trợ đem đồng chí Hà Ngọc Anh mang đến chuồng heo!”
“ Loại chuyện này tuyệt đối không thể dung túng! Đồng thời tôi cũng hy vọng những người khác không được tái phạm. Đen người mang đi! Ngày mai sẽ mở họp trọng điểm sẽ nói về chuyện này.”
Người đi theo Lưu Thủ Tắc phần lớn đều là nam thanh niên, lúc này bắt được người, vừa kêu một tiếng đám người không ai nhường ai, tranh thủ đoạt hảo cảm trước mặt Lâm Đường Đường cùng Lưu Thủ Tắc, hai ba người nhanh chóng tiến lên lôi Hà Ngọc Anh đi.
Hà Ngọc Anh sợ mức điên cuồng hét chói tai.
“ Tôi không muốn đi chuồng heo! Tôi không muốn! Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, cậu mau cứu tôi, cậu giúp tôi nói một câu đi. Là cậu nói chuyện này không có khả năng nháo lớn với mọi người, tôi mới dám phóng đinh. Tôi không muốn hại người, tôi không muốn đi chuồng heo!”
Hà Ngọc Anh liều mạng giãy dụa, nhưng sức của một mình cô ta sao có thể làm lại mấy thanh niên trai tráng? Hơn nữa lời của cô ta cũng đã đẩy Giang Tiểu Nhã ra trước ánh mắt mọi người.
Chờ sau khi Hà Ngọc Anh bị mang đi, đại đội trưởng lại lần nữa nhìn về phía Giang Tiểu Nhã.
“ Thanh niên trí thức Giang, cô ở trong thôn vẫn có danh tiếng rất tốt, tôi cũng rất tính nhiệm cô nên mới cho cô toàn quyền phụ trách các phương diện của các thanh niên trí thức nữ. Khi bình chọn thanh niên trí thức ưu tú người tôi nghĩ đến đầu tiên cũng là cô. Nhưng bây giờ, cô làm tôi thật sự là quá thất vọng!”
Tuy rằng Lưu Thủ Tắc chưa nói sẽ xử phạt cô ta cái gì, nhưng những lời này của Lưu Thủ Tắc cũng đã đại biểu cho từ nay về sau đại đội trưởng sẽ không còn tin tưởng cô ta. Về sau cho dù có bất kỳ chính sách tốt gì cũng sẽ không nghĩ đến cô ta.
Trong lòng Giang Tiểu Nhã cả kinh, đang muốn giải thích thì Lưu Thủ Tắc đã xoay người rời đi.
Lâm Đường Đường bị Lưu Thủ Tắc kêu đi ra ngoài.
Đại đội trưởng vừa rồi đối với cô ta còn lạnh nhạt như thế, nhưng lại ôn thanh tế ngữ an ủi lâm đường, biểu tình cùng thần thái kia chẳng khác gì dỗ dành một đứa bé.
[ Giang Tiểu Nhã giá trị phản cảm +1.]
Giang Tiểu Nhã hận đến ngứa răng.
Chờ đến khi Lâm Đường Đường được Lưu Thủ Tắc an ủi xong đi trở về lại phòng bếp, cô ta thiếu chút nữa mà không nhịn được cầm chén ném vào Lâm Đường Đường.
Nhưng cô ta vẫn nhịn lại được!
Không được!
Nghĩ đến kết cục hôm nay của Hà Ngọc Anh, Giang Tiểu Nhã quyết định mình vẫn nên ngoan ngoãn một thời gian.
Như cô ta tuyệt đối sẽ không để Lâm Đường Đường được thoải mái, cô ta nhất định sẽ làm cho Lâm Đường Đường phải trả một cái giá đắt!
Tâm trạng bây giờ của Lâm Đường Đường rất kỳ diệu, theo số tăng của giá trị phản cảm thì sự nguy hiểm của cô cũng tăng lên theo. Những đợt ám toán liên tiếp đã làm vang lên hồi cảnh báo trong lòng của Lâm Đường Đường.
Nếu như cứ để tiếp tục như vậy, chờ đến khi Hà Ngọc Anh bị trừng phạt ở chuồng heo trở về. Mấy người họ gặp lại nhau thì đối phương tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Hơn nữa, nói trắng ra Hà Ngọc Anh chẳng qua chỉ là người cầm thương. Người chân chính muốn hại cô, là một người khác!
Lâm đường đường không mặn không nhạt liếc nhìn Giang Tiểu Nhã một cái, hai người chỉ đơn giản đối diện nhau một cái, mà cô lại có thể dễ dàng thu được một giá trị phản cảm.
[ Giang Tiểu Nhã giá trị phản cảm +1.]
Từ đó có thể thấy được, hiện tại cô thật sự đã rất nguy hiểm!
Nếu như cứ tiếp tục ở lại đây một thời gian dài, nói không chừng một ngày nào đó mình chết ra sao cũng không biết!
Huống chi ngoại trừ cái chết ra thì cũng còn có rất nhiều biện pháp làm một người phụ nữ sống không bằng chết!
Giang Tiểu Nhã không tự mình động thủ nên cô căn bản không biết Giang Tiểu Nhã sẽ dùng cách gì để đối phó với cô.
Bản thân mình ở ngoài sáng, cho dù nói như thế nào đi nữa thì người bị hại chỉ có thể là bản thân cô mà thôi!
“ Đường Đường, hôm nay cô cũng không muốn ăn cơm sao?”
Dương hồng thấy nửa ngày Lâm Đường Đường vẫn chưa động đũa, có chút lo lắng hỏi.
Lâm Đường Đường đem chén đẩy đến trước mặt dương hồng, hữu khí vô lực lắc đầu.
“ Không ăn! Hôm nay tôi không có tâm trạng để ăn cơm.”
[ Thẩm Văn Ngạn giá trị phản cảm +1.]
Thẩm Văn Ngạn nhìn chằm chằm chén cơm hoàn toàn chưa được đụng vào kia, buồn bực muốn chết.
Sau khi Lâm Đường Đường rời khỏi phòng bếp, anh ta nhanh chóng ăn cơm nước xong xuôi, vội vàng cầm theo bánh bột bắp của mình đuổi theo ra ngoài.
Giang Tiểu Nhã trầm mặc nhìn hết thảy, trong lòng có một kế hoạch chậm rãi hình thành.
Lâm Đường Đường kỳ thật cũng không phải vì chuyện vừa nãy mà ảnh hưởng tâm trạng ăn cơm, vừa rồi cô chỉ là nương theo lời nói của dương hồng mà nói tiếp thôi.
Bây giờ cô đang lựa chọn đên nay ăn cái gì trong thương thành của hệ thống. Đột nhiên Thẩm Văn Ngạn đuổi tới.
“ Đường Đường, em chờ anh một chút!”
Lâm Đường Đường tập trung tìm một nơi không có ai lui đến, đột nhiên không kịp đề phòng mà bị một giọng nói dọa sợ!
Một ngọn lửa tức giận chợt nổi lên trong lòng.