Chương 13: Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Nuông Chiều

Lúc này sắc trời cũng đã nhá nhem rồi.

Bởi vì mặt trăng còn chưa lên, cho nên không thể nhìn rõ mặt người đi đến.

Là một cô gái, đã trễ thế này rồi mà còn lắc lư một mình ở chân núi, thật sự quá nguy hiểm!

Lâm Đường Đường cũng vì đã quá đói, thật sự vì không tìm được nơi nào tốt hơn nên mới đến nơi này.

Hiện tại cô vô cùng hối hận!

Nếu như người đến là người hoặc là người muốn khi dễ cô, vậy thì cô hoàn toàn xong đời rồi!

Đầu óc lâm đường đan cố gắng xoay chuyển như bay, nhưng người đang cõng gỗ cũng đi cực kỳ nhanh, trong lúc cô chuẩn bị cất bước chạy đi, thì rốt cuộc cô cũng đã thấy được bộ dạng của đối phương.

“ Ai đó? Là anh, anh trai!”

Đột nhiên động tác lao đi của Lâm Đường Đường dừng bặt, sự sợ hãi khẩn trương trên gương mặt cũng chuyển thành vui mừng cùng tò mò.

“ Anh trai, sao đã trễ thế này rồi mà còn đến đây chặt củi nữa? Anh muốn làm gia cụ sao?”

Người này chính là chàng trai không nói tiếng nào đã giúp cô ép nước giếng lúc chiều. Người này không nói tiếng nào, nhưng quả thật là người nhiệt tình.

Trong thôn này, toàn bộ mọi người bất cứ là năm hay nữ đều tránh cô như rắn rết.

Chỉ có người này là không có!

Người này còn giúp cô một lần nữa!

Lâm Đường Đường cảm thấy người này nhất định là người tốt!

Hơn nữa nếu như có thể thuê người này đến làm việc giúp mình thì nhất định hiệu suất sẽ cực kỳ cao!

Nhìn cái thân hình cao lớn 1m9 này đi, còn có cả người đầy cơ bắp vững chắc này nữa, thoạt nhìn chỉ cần dùng một quyền thì đã có thể phá vỡ một bức tường rồi!

Cái này không phải là muốn kiếm công điểm để sống không phải là quá nhẹ nhàng rồi sao?

Lâm Đường Đường đang đánh bàn tính ở trong lòng lạch cạch loảng xoảng, nhưng Vạn Túng cũng có chút ý muốn nào phản ứng với cô.

Anh chỉ hơi nhíu mày một chút, ném xuống một câu: “ về nhà sớm một chút.” liền chuẩn bị rời đi.

Trong lòng Lâm Đường Đường quánh lên, gọi anh lại.

“ Vạn Túng! Anh chờ một chút!”

Thân hình Vạn Túng đột nhiên chấn động, dừng bước chân lại.

Lâm Đường Đường vội vàng đuổi theo.

“ Ngại quá, tôi chỉ muốn anh một chút, anh có biết tôi không?”

“ Tôi là Lâm Đường Đường, tôi thanh thanh niên trí thức mới đến đây từ năm trước. Tôi biết là thanh danh của tôi ở trong thôn không tốt lắm, nhưng mà tôi cũng không biện pháp nào khác.”

“ Anh cũng đã thấy hồi chiều rồi, tay tôi cũng chỉ vừa mới đào mấy củ khoai tây mà thôi, mà tây tôi đã biến thành cái dạng đó. Lòng bàn tay cũng đã bị ma sát đến có bao nhiêu là vết thương, đến bây giờ vẫn còn đâu đây này”

Miệng của cô nói không ngừng, một bên nói một bên còn cẩn thận chúy đến đến Vạn Túng vẫn luôn trầm mặc ít lời ở bên cạnh.

Thấy anh không có phản ứng gì, Lâm Đường Đường đánh phải trực tiếp nói ra mục đích của mình.

“ Anh là ba của Vạn Tranh cùng Vạn Chiêu đúng không” Tôi nghe tên thì đã đoán được, trong thôn cũng chỉ có mấy người họ vạn.”

Cô cúi đầu, vừa nói vừa đá mấy hòn đá dưới đất. Không hề chú ý đến Vạn Túng vừa thấy suy đoán của cô đã cứng đờ, biểu tính có bao nhiêu khiếp sợ.

“ Thật sự tôi không có ý gì khác cả, chỉ là muốn hỏi anh một chút, anh có đồng ý giúp tôi làm việc trên ruộng không. Tôi có thể cho anh gạo, mì hoặc tiền, chỉ cần anh có thể mỗi ngày giúp tôi hoàn thành việc ở trên ruộng là được!”

“ Đương nhiên, nếu như anh không có thời gian thì nói Vạn Tranh cùng Vạn Chiêu đến giúp tôi cũng được. Tuy rằng hai người họ đã đồng ý với tôi, nhưng mà anh là ba của bọn họ, cho nên tôi nghĩ vẫn nên nói với anh một chút thì tốt hơn.”

“ Hai người họ chỉ cần mỗi ngày làm xong phần việc trên ruộng giúp tôi là được, tôi sẽ cho họ đồ ăn hoặc tiền, mấy cái đó đều có thể thương lượng! Nhất định sẽ không chậm trễ phần công điểm của nhà anh đâu!”

Lâm Đường Đường đem suy nghĩ của mình cùng những điểm cố kỵ của đối phương nói rõ ra với Vạn Túng, liền chờ anh trả lời.

Nhưng mà, không khí đột nhiên an tĩnh đến chết chóc.

Gương mặt Vạn Túng túc nghiêm túc đến gắt gao, đột nhiên có chút giống như có thâm cừu đại hận.

Lâm đường có chút không hiểu được.

Đột nhiên, Vạn Túng quay đầu nhìn chằm chằm cô nói một câu: “ tôi không phải là ba của bọn họ.”

“ Hả?”

Lâm Đường Đường đường trợn tròn mắt. Không phải ba?

Cô bất tri bất giác che miệng mình lại, gương mặt tinh xảo kiều diễm tức khắc xấu hổ đến đỏ bừng.

“ Xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Là do tôi hiểu lầm, tôi thấy tuổi của hai người bọn họ có chút nhỏ, nên mới tưởng rằng anh...”

Cô vốn định giải thích một chút, nhưng mà ai ngờ càng giải thích nghe càng kỳ lạ.

“ Không, không phải, không phải ý này, ý tôi là...”

“ Tôi cũng không biết nói thế nào nữa! Vậy nên... Anh là anh của hai người họ sao?”

Cuối cùng Lâm Đường Đường chỉ có thể từ bỏ, cô cảm thấy mình càng nói chỉ càng tô đen mà thôi. Đặc biệt còn bị Vạn Túng dùng cặp mắt thăm thúy, lại còn dùng ánh mắt phức tạp của mình mà nhìn chằm chằm nữa chứ.

Cô xấu hổ đến mức sắp dùng ngón chân mà bới ra được một ba phòng hai sảnh luôn rồi.

Nhưng mà trong lúc cô đang quẫn bách xấu hổ vô cùng, thì trong mắt Vạn Túng cô lại xinh đẹp đến nỗi người khác không thể nào dời mắt nổi!

Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, sắc trời cũng đã hoàn toàn tối đen, mặt đen cũng đã ăn ẩn hiện lên.

Theo ánh sáng của trăng lên chiếu vào gương mặt của Lâm Đường Đường, trên gương mặt xinh đẹp kiều diễm động lòng người của cô bị một tầng sương mù bao phủ như tầng sa mỏng.

Theo biểu tình biến hóa của cô, khóe mắt đuôi mày đều phảng phất như đang tản ra một vầng sáng nhàn nhạt, cả người đẹp đến mức không gì sánh bằng! Làm cho người ta nhịn không được mà nhìn thêm vài lần!

Kỳ thật trước kia Vạn Túng cũng đã từng bị Lâm Đường Đường lừa qua. Lúc đó Lâm Đường Đường cũng nói vài câu dễ nghe với anh, muốn dụ anh hỗ trợ làm việc trên ruộng giúp cô, nhưng đã bị anh cự tuyệt.

Sau đó rốt cuộc Lâm Đường Đường cũng không đến tìm anh nữa. Đương nhiên, anh cũng không cảm thấy có gì bất thường.

Vạn Túng tự nhận bản thân mình cũng không thích loại con gái vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí là bán đứng nhan sắc của bản thân.

Nhưng mà lân Đường Đường đang đứng trước mắt này, tự hồ không hề giống với trước kia, mặc dù vẫn là vẻ ngoài không khác gì trước kia, nhưng lại không làm anh cảm thấy phản cảm.