Cô trực tiếp buông đũa xuống, cắn một ngụm bánh bột bắp. Cũng may, tuy bánh bột bắp không có mùi vị gì, nhưng cũng có thể sử dụng để giả vờ giả vịt nói là đã ăn no.
Lâm Đường Đường phi thường hào phóng, đem chén cháo mà mình mới nếm thử có một ngụm, đẩy đến trước mặt Dương Hồng, người hôm nay đã đến kêu cô đi ăn cơm.
“ Dương Hồng, hôm nay tôi không có đói, chén cháo này cô giúp tôi uống đi, hôm nay tôi chỉ cần ăn cái bánh bột bắp này là được rồi.”
Trong niên đại nhà nào cũng khó mà ăn no mặc ấm, ngay cả người ở chung một nhà cũng khó mà có người nguyện ý đưa phần đồ ăn của mình cho người khác.
Mà Lâm Đường Đường lại hào phóng đưa chén cháo của mình cho người khác, hơn nữa còn căn bản không có chút tiếc nuối nào.
Dương Hồng sửng sốt một chút, có chút tức giận nói.
“ Cô ăn có một cái bánh bột bắp, sao có thể ăn no được? Buổi tối đói bụng cũng không có cái gì để ăn đâu?”
“ Không có gì, cô ăn đi, tôi thật sự không có đói bụng.”
Lâm Đường Đường đối với mấy thứ rau xanh đó cũng không có hứng thú gì, cầm lấy bánh bột bắp liền rời khỏi phòng bếp.
Dương Hồng đành phải trong đầy dấu chấm hỏi mà nhận lấy chén cháo đổ vào chén của mình.
Có một nam thanh niên trí thức có chút hâm mộ mà liếm liếm miệng,
“ Dương Hồng, lúc nào thì quan hệ của cô cùng Lâm Đường Đường lại trở nên tốt như vậy? Cô ấy còn đen cháo của mình đưa cho cô.”
“ Cô có thể uống hết không? Nếu như không uống hết thì tôi có thể uống giúp cô một chút.”
Người nói chuyện là sử cường, một nam thanh niên trí thức thích chiếm tiện nghi của người khác.
Dương Hồng một chút sắc mặt tốt cũng không cho anh ta, trực tiếp bưng chén cháo của mình đi đến ngồi ở chỗ cách xa anh ta nhất.
“ Anh đừng tưởng bở! Tôi cho dù có ăn không hết cũng sẽ không cho anh, cùng lắm thì tôi đợi bớt no một chút rồi lại đến ăn.”
Sử Cường một mặt buồn bực, mặt khác còn có một nam thanh niên trí thức khác cũng buồn bực không kém gì Sử Cường, chính là Thẩm Văn Ngạn.
Lâm Đường Đường bị làm sao thế? Không ăn cháo, tâi sao không đem cháo phân cho anh ta? Phân cho một xấu nữ làm gì? Hai người có quan hệ gì với nhau? Hai người chơi với nhau sao?
Thẩm Văn Ngạn yên lặng dùng dư quang nhìn chén cháo tràn đầy của Dương Hồng, trong lòng lại càng thêm buồn bực tức giận.
Trước kia Lâm Đường Đường có cái gì không muốn ăn hoặc có cái gì ăn ngon thì đều sẽ phân cho anh đầu tiên. Anh ta thật sự không rõ Lâm Đường Đường hôm nay rốt cuộc là làm vậy.
Giang Tiểu Nhã cũng cảm thấy hai người Lâm Đường Đường cùng Dương Hồng có chút bất thường.
Từ khi nào quan hệ của Lâm Đường Đường cùng Dương Hồng lại tốt như thế? Không phải trước kia Lâm Đường Đường còn nói Dương Hồng lớn lên xấu như vậy, chướng mắt Dương Hồng nhất sao?
Hơn nữa Dương Hồng không phải cũng luôn xem thường Lâm Đường Đường ham ăn biếng làm, còn không thành thật sao?
Lâm Đường Đường tất nhiên cũng biết hành vi của mình sẽ dẫn đến hoài nghi cùng nghi nghị của mọi người. Nhưng tất cả đã nằm trong kế hoạch của cô.
Nhà thanh niên trí thức có tất cả 6 nữ thanh niên trí thức, dáng người đen gầy là Hà Ngọc Anh, cùng dáng người thấp bé là Diêu Mộng Đào, hai người này là tùy tùng của Giang Tiểu Nhã. Mà ba người này tất nhiên sẽ không có khả năng giúp cô nấu cơm.
Mà trong hai người vẫn luôn giữ vị trí trung lập, chỉ có Dương Hồng là người có tâm nhãn tương đối thành thật.
Tính cách Dương Hồng thành thật hàm hậu, không muốn gia nhập với nguyên chủ cùng Giang Tiểu Nhã, vẫn luôn tranh đấu gay gắt. Nhưng cũng vì tính cách của Dương Hồng như thế, nên vẫn luôn không có quan hệ tốt với ai, mà mọi người cũng không có chán ghét Dương Hồng.
Còn một nữ thanh niên trí thức khác là Lưu Xảo Vân, tính cách có chút khó nói. Bởi vì Lưu Xảo Vân là người phi thường ích kỷ thích tính kế người khác, không phân một hào cũng không muốn người khác chiếm tiện nghi của mình.
Cho nên nguyên chủ cùng Giang Tiểu Nhã đều không thích phản ứng với Lưu Xảo Vân. Bình thường nhiều lắm là Lưu Xảo Vân ngẫu nhiên chỉ có thể nói vài câu với hương hồng vẫn luôn thành thật.
Mục tiêu lần này của Lâm Đường Đường là Dương Hồng, cho nên sự hoài nghi cùng nghi kỵ của người khác không có chút liên quan gì đến cô cả!
Dương Hồng không nghĩ đứng cùng một phe với cô, thì cô sẽ đẩy cô ấy một phen.
Lâm đường rời khỏi nhà của thanh niên trí thức, ở trong thương thành hệ thống dạo quanh mục bán đồ ăn mua chút đồ ăn bỏ vào xe mua sắm. Sau đó tìm một nơi không có ai mà vụng trộm ăn.
Rốt cuộc thì mấy thứ cô muốn ăn kia cũng không bán bán ở niên đại này.
Tuyệt đối không thể để người khác biết!
Lâm Đường Đường làm bộ đang đi tản bộ, càng đi càng xa, vẫn luôn đi, đi đến một khảng cách khá xa mấy nhà trong thôn, đến tận chân núi mới lấy cơm nấm từ trong lòng mình ra.
Thương thành của hệ thống cũng thật là có nhân tính, mua thức ăn còn có thể hỗ trợ đun nóng!
Lâm Đường Đường lại mua thêm một chai nước đá, ăn uống no đủ cô lại nghĩ đến một vấn đề.
Cô cũng không thể mỗi lần ăn cơm đều phải chạy đến nơi này ăn được. Buổi tối còn đỡ, vậy còn ban ngày thì phải làm sao đây?
Ban ngày cũng sẽ có không ít người đi qua bên phía chân núi này!
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể mua mấy bịch thịt khô chia ra bỏ vào mấy túi quần áo.
Tuy rằng thịt khô ăn không no bằng cơm nắm, sandwich, nhưng nó cũng sẽ không có mùi hương dễ hấp dẫn người khác, còn dễ dàng giấu diếm tồn trữ!
Chuẩn bị xong tất cả, Lâm Đường Đường mỹ mãn chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Đột nhiên từ trên núi có một thân ảnh cõng cao lớn cõng một chồng gỗ đi xuống.