Tả Hồng Quân phiền não hít một hơi thuốc lá, "Mẹ, nhà này có sổ điểm. Mẹ muốn chia thế nào thì chia, nhưng phải chia. Lúc trước chú hai hại con không có được chức vị đại đội trưởng, trong lòng con đã cảm thấy khổ sở. Những năm nay con một mực chịu đựng, con có thể bỏ qua. Bây giờ bọn nhỏ cũng đã lớn, cũng nên tách ra. Mẹ, coi như con cầu xin mẹ."
Ông ta nói xong liền lau một giọt nước mắt.
Bà nội Tả không lên tiếng mà bực bội nhìn chằm chằm gian nhà chính, tựa hồ như đang nhìn gì.
Tả Đại Thành muốn nói không thể tách ra nhưng lời đến khóe miệng lại không tiện mở miệng nữa. Mới vừa rồi chị dâu đều cho rằng ông không muốn tách ra là có lòng riêng, lúc này dù nói gì cũng làm người khác hiểu lầm, ông dứt khoát không nói nữa.
Người một nhà đều yên lặng chờ bà cụ ra quyết định cuối cùng.
Nhưng mà ai cũng biết, hôm nay chuyện này đã không giống như lúc trước nói một chút là qua. Lần này là thật sự phải tách ra.
Tả Đan Đan hơi vểnh môi, thỉnh thoảng cô lại liếc bên này rồi lại nhìn bên kia. Cuối cùng cúi đầu, con ngươi chuyển động, tính làm sao lần này tách ra nhà mình phải chia thế nào để không bị lỗ.
"Ai..." Thật lâu sau, bà cụ cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Bà đỏ mắt nhìn ba đứa con trai. "Các con muốn tách ra vậy tách ra đi."
Lời này vừa nói, trong lòng mọi người cũng liền an tâm. Không cần biết lúc trước có muốn tách ra hay không. Trải qua chuyện lần này thì cái nhà cũng nhất định phải chia. Bằng không nếu ở chung một chỗ cũng cảm thấy khó chịu.
Nhà họ Tả cũng không có tài sản gì nhiều, quý giá nhất cũng chỉ có mấy gian nhà này thôi.
Ở khắp thôn họ Tả mà nói, nhà họ Tả cũng còn được coi là không tệ, mặc dù đều là nhà đất bồi, dù sao trên nóc cũng được lắp mấy mảnh ngói, không giống như rất nhiều nhà khác, mái nhà hầu hết vẫn chỉ lợp rơm rạ.
Nhà này tổng cộng có năm gian phòng, bà cụ một gian, Tả Đại Thành và Tả Hồng Quân mỗi người chiếm một gian, hai cô gái Tả Đan Đan và Tả Hoan chen chúc trong một gian, chú ba Tả Thành Tài và Tả Thông ở cùng một gian.
Vốn là phải chen chúc với nhau rất chật chội, hôm nay lại phải ở riêng, mấy gian phòng này chính là vấn đề lớn nhất.
Từ Phượng Hà cắn răng muốn được chia cho hai gian phòng: "Cũng không thể để hai đứa con gái chưa chồng và tôi ở chung với cha của chúng chứ, mất mặt lắm đấy."
Tả Hồng Quân không lên tiếng, trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Tả Thành Tài nói, "Nhà chị chiếm hai gian, thế thì mẹ ở đâu, hay là em với Tiểu Thông phải ngủ trong đống cỏ?"
Từ Phượng Hà cắn răng không lên tiếng nhưng vẻ mặt không có vẻ gì là muốn nhượng bộ.
"Sao không lên tiếng, ở riêng cũng là chuyện mấy đứa muốn, sao giờ lại không nói?" Bà nội Tả vỗ bàn, thở phì phì tức giận nói.
Tả Đan Đan ho khan một cái, "Bà nội, bà đừng nóng giận. Dù sao con cảm thấy, nhà này vẫn là của nhà họ Tả, sau này con cũng không ở được, tùy tiện chen chúc chỗ nào cũng được, nhưng cũng không thể để cho chú ba và Tiểu Thông ngủ ở bên ngoài, sau này bọn họ làm sao cưới vợ được."
Lời này của cô mặc dù không nói rõ ràng, chỉ là nhắc nhở bà cụ, con gái cuối cùng đều sẽ lập gia đình, chia nhiều thêm một căn phòng làm gì chứ. Ngược lại là con trai sau này muốn cưới vợ, ngay cả một chỗ ở cũng không có, làm gì có con gái nhà ai đồng ý gả vào cửa chứ.
Từ Phượng Hà nhất thời đổi sắc mặt, "Con gái thì sao, con gái sau này cũng có thể tuyển người đến nhà ở rể."
"Nhà họ Tả còn chưa tuyệt hậu đâu, tuyển người ở rể cái gì chứ." Bà nội Tả trừng mắt nói.
Bởi vì nhà con cả đề xuất ý kiến muốn ở riêng, bây giờ bà nhìn cả nhà thằng con cả liền cảm thấy ai cũng không thuận mắt.
Tả Đan Đan nói, "Con cảm thấy nếu muốn ở riêng, nhất định phải công bằng, tổng cộng có năm gian phòng, thế nào cũng không chia đủ. Bà nhất định là muốn ở một gian. Cũng không thể để cho người già ngủ bên ngoài đi. Bác cả, cha cháu, còn có chú ba mỗi người chiếm một gian, không phải được rồi sao? Cũng không thể để cho chú ba không có phòng đi. Chú ba còn phải tìm thím ba nữa. Tiểu Thông hai ba năm nữa cũng có thể cưới vợ rồi, phòng này cũng phải giữ lại."
"Cái gì? Thế thì ở làm sao?" Tả Hoan trợn to hai mắt.
Cô ta vốn tưởng là ở riêng thì mình có thể chiếm một phòng, lúc này xem chia như thế thì sao mà được.
"Sao lại không ở được, con thấy cách phân chia của Đan Đan rất hay." Tả Thành Tài lập tức nói. Anh ta không muốn bởi vì chưa kết hôn mà phải chịu thua thiệt, ngủ ngoài đường lớn. Cứ coi như anh ta sau này không cưới vợ, cũng phải có một chỗ để ngủ nghỉ.