Tả Đan Đan hừ lạnh một tiếng. Cô còn nhớ lần trước là ai kia còn thiếu cô phiếu hai cân lương thực chưa đưa đâu.
Tả Đan Đan cõng bó củi về tới nhà thì phát hiện ra bầu không khí trong nhà không bình thường.
Bà nội mặt phụng phịu ngồi bên cạnh bàn, Tả Hồng Quân ngồi ở bên tay trái của bà, còn Tả Đại Thành ngồi ở bên tay phải, Tả Hoan cùng Tả Thanh xách băng ghế ngồi sau lưng vợ chồng Tả Hồng Quân.
Tả Thành Tài lại ngồi dựa vào cửa, dưới chân đang vẽ đầy vòng tròn.
Dáng vẻ của tất cả mọi người như đang đối diện với kẻ thù, không có lấy một chút không khí vui vẻ như khi được phân chia lương thực lúc trước.
Đã xảy ra chuyện quan trọng gì hay sao, cô mới không ở nhà một lát mà lại có chuyện lớn gì à?
Tả Đan Đan để củi đốt xuống bên cạnh sân, đi vào trong nhà hỏi, "Cha mẹ, trong nhà có chuyện gì vậy ạ?'
Lý Huệ lo lắng bà nội hiện giờ đang không vui vẻ, vội vàng kéo Tả Đan Đan ngồi xuống bên cạnh mình, "Con đừng nói chuyện, bác cả của con muốn tách ra ở riêng, bà nội đang không vui đâu."
Cái gì, lại muốn ra ở riêng sao?
Thiếu chút nữa trên mặt Tả Đan Đan đã lộ ra thần sắc vui mừng, cũng may cô đã nhanh chóng thu hồi lại, vẻ mặt đầy tức giận, "Bác cả, sao có thể tách ra ở riêng được ạ. Bây giờ sắp phân chia lương thực, nhà bác lại có nhiều người thì sẽ mang theo rất nhiều lương thực ra ngoài sao. Nhà cháu Tiểu Thông còn đang phải đi học, vẫn còn phải dựa vào sự hỗ trợ của mọi người nhiều lắm ạ, chuyện này làm sao có thể được, bà nội, bà nhất định không thể để nhà bác ấy ra ở riêng đâu."
"Phốc, khụ khụ..."Ở cửa ra vào, Tả Thành Tài thiếu chút nữa tức giận.
Vất vả lắm mới làm dịu đi được thế này, nhìn cháu gái đấm ngực dậm chân. Ôi cháu gái ruột thân yêu của tôi, sao cháu cứ thành thật như vậy chứ? Chuyện này cứ để yên trong lòng là được, sao có thể nói ra, chuyện này mà nói ra, cái tính tình kia của bác gái cháu còn có thể không ra ở riêng sao?
Quả nhiên, sắc mặt Từ Phượng Hà đen như đít nồi. Lôi kéo Tả Hồng Quân một cái, nhìn đi, đây cũng không phải là lòng dạ bà ta tính toán so đo, bọn họ còn muốn tới như vậy. Muốn gia đình bà ta phải nuôi bọn họ, lại còn phải nuôi Tiểu Thông đi học.
"Đan Đan, con nói bậy cái gì?" Tả Thành Đại tức giận nói.
Cho tới bây giờ ông cũng không muốn chiếm chút tiện nghi nào của nhà anh trai. Con trai đi học, ông vẫn có thể nuôi nổi.
Lý Huệ cũng kéo Tả Đan Đan một cái, bảo cô bớt nói nhảm.
Tả Đan Đan uất ức nói, "Con cũng không nói bậy mà. Thu hoạch vừa xong, cũng không cần làm chuyện gì lớn. Đến lúc đó dựa theo phân chia trên đầu người, nhà chúng ta chỉ có ba người. Nhà bác cả bốn người mà. Tiểu Thông bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ, thân thể đang phát triển, cần ăn rất nhiều lương thực..."
Nói đến phần sau, thanh âm càng lúc càng nhỏ. Tuy nhiên ý muốn nói cũng rất rõ ràng, Tiểu Thông muốn ăn lương thực, ba người khẳng định không nuôi được đầy đủ. Hơn nữa bốn người nuôi mới đủ ăn.
Từ Phượng Hà tức giận chỉ vào hai vợ chồng Tả Đại Thành, "Được, chú hai, tôi vừa mới nói muốn ra ở riêng, chú đã phản đối luôn. Hóa ra là nhằm vào tôi cùng anh cả chú nuôi thêm đứa nhỏ của chú nữa. Các người không có lương tâm sao?"
"Chị dâu, em không nghĩ như vậy." Tả Đại Thành vội vàng giải thích.
Lý Huệ cũng nói, "Chị dâu, Đan Đan còn nhỏ không hiểu chuyện, em cùng Tả Đại Thành không có ý định như thế." Bà cũng cảm thấy oan ức, những năm này bà và Tả Đại Thành vất vả làm việc nhiều như vậy, sao giờ lại biến thành nhà mình chiếm tiện nghi.
Tả Hoan hừ lạnh nói, "Thím hai, Đan Đan cũng không còn nhỏ nữa, nó có thể nói như vậy khẳng định bình thường cũng muốn như thế."
Tả Đan Đan đàng hoàng nói, "Chị Hoan Hoan, em nghĩ như vậy là sai sao. Tiểu Thông là nam đinh duy nhất của nhà chúng ta, nhà chúng ta không nuôi em ấy thì nuôi ai? Em đây cũng là vì suy nghĩ cho nhà họ Tả này. Mà em lại không làm được việc gì lên hồn. Trên đầu bị thương chả nhẽ còn bắt em vẫn phải làm việc hay sao?"
"Ai quản mày, dù sao nhà này nhất định phải phân ra." Tả Hoan tức giận nói. Cô ta vốn muốn tách ra, một mình ngủ một phòng. Bây giờ nhà mình có dư chút lương thực lại còn phải cho những người khác ăn, trong lòng cô ta nghĩ tới đây, ngủ cũng không yên ổn. Trong lòng cực kì khó chịu.
Tả Thanh ngẩng đầu nhìn mọi người, cô ấy cắn môi, nhìn dáng vẻ cha mẹ mình, cô ấy lại không dám lên tiếng.
Cô ấy không muốn tách ra. Cha mẹ mình là loại người nào, chính cô ấy rõ ràng nhất. Ở chung với chú hai và thím hai khá tốt, nếu như tách ra, sau này ở nhà này cô ấy sống thế nào?