Chương 27: Chương 27

"Em nói thì nghe nhẹ nhàng lắm. Vậy thì đến lúc Đán Đán trưởng thành sẽ lấy gì để lấy vợ? Thôi được rồi, chuyện này chị sẽ bàn lại với cha chúng nó, hai ngày nữa cho em câu trả lời.”

“Như vậy cũng được.”

Tất cả chỉ có vậy, hai người cũng không còn gì để nói nữa. Cô em gái thím Lý đứng dậy định đi, trước khi ra khỏi nhà, vẫn không kìm được nước mũi, hỏi bà: "Mùi này thơm quá. Chị ơi, nếu không chị quay lại học hỏi công thức người khác được không, đợi đến khi tháng giêng trở về nhà mẹ đẻ thì trổ tài. ”

Thím Lý: “...” Nếu hôm nay không phải em tới, chị đã sớm theo hàng xóm đi xem náo nhiệt nhà bên cạnh rồi.

Nhưng nghĩ lại, rốt cuộc em gái đến cũng vì chuyện của con gái, nên chỉ có thể mơ hồ đồng ý và đưa người ra khỏi chung cư gia đình.

Khoảng thời gian này trôi qua rất nhanh, khi thím Lý đi ngang qua nhà thím Đường, bà dừng lại một chút rồi liếc nhìn vào trong.

Bởi vì hôm nay cửa nhà họ Đường bị che kín vì có khách đến thăm, bên trong vẫn còn rất nhiều người, thím Lý do dự, hình ảnh đứa con trai nhỏ đang khóc thét đòi ăn cứ vang lên trong đầu, cuối cùng bà ta cũng quyết định mở cửa đi vào trong.

Thật tình cờ, thím Lý mới bước vào, một đám người vừa rồi nghe thím Đường phổ biến công thức, một hai người đều lắc đầu thở dài: "Không phải chỉ là một miếng thịt sao? Sao lại phiền phức như vậy? Không có cách nào đơn giản hơn? Cho dầu và muối vào có đủ không? "

"Đây là ăn thịt hay là tiêu tiền? Thôi, cứ ăn như cũ đi. Dù sao thì tất cả đều là thịt. Tại sao không ăn như nhau? Khi nào thằng nhóc nhà tôi lại muốn gây chuyện, tôi sẽ để nó tự mình giải quyết."

Có người mang theo đứa con nhỏ tới, bây giờ trực tiếp xách ra ngoài cửa: “Ăn gì mà ăn! Lại làm loạn thì đến cả cơm khoai lang cũng không cho mày ăn!”

Vừa mới vào cửa, thím Lý vẫn chưa hiểu rõ tình huống, trước thấy hàng xóm cũ một hai nháo nhào tới, sau lại vội vàng rời đi. Không lâu sau cũng không còn người nào ở lại.

Nói thật, bà ta có hơi ngơ ngác.

Thật ra sáng sớm thím Đường đã nhìn thấy bà, mọi người cũng lười chào hỏi, còn tưởng rằng bà cư nhiên sẽ rời đi khi thấy những người hàng xóm khác, không ngờ người này lại thật sự không chịu đi: "Thím Lý, đứng ngây ngốc làm gì vậy? Hồng Mân, rót nước cho thím Lý đi. "

Lúc trước thím Đường kiên quyết không để ý tới bà ta, nhưng cuối năm nhất định phải tích đức, không thể khẩu nghiệp được, cho nên hiện tại bà không chỉ nhờ Đường Hồng Mân giúp rót nước nóng mà còn cười chào một tiếng: "Đây là tới hỏi về cách làm món thịt heo kho tàu đúng không? Đơn giản, để tôi nói với bà, bà phải cho tiêu, quế, hoa hồi, vỏ quýt, gừng, hành lá, nước tương ..."

"Chờ đã, đây là ý gì?” Thím Lý bị một loạt gia vị này làm cho chóng mặt choáng váng, phần lớn đều là vừa mới nghe nói qua, nhưng chưa từng thấy qua.

“Nói cách khác, muốn thịt ngon thì phải tăng thêm nguyên liệu.” Thím Đường không có ý giấu diếm bí mật của bản thân, chủ yếu là vì bà nghĩ biết cần nguyên liệu gì cũng vô dụng. Hồng Mân đang đun sôi nước muối, từ nãy tới giờ bà vẫn đang quan sát. Nhưng mà nếu hỏi bà công dụng của nó là gì, sau đó kêu bà làm thì bà thật sự chịu thua.

“Ăn miếng thịt mà phiền phức như vậy?” Thím Lý ngẩn người, nhà bà đông người, trong nhà chỉ có người đàn ông của bà là Lý Bình Nguyên kiếm tiền, trước đó mấy năm cũng không sao, bởi vì nhà chỉ có hai người con gái và họ không có ý tưởng tiết kiệm tiền. Chỉ cần tiền lương của ông là đủ để ăn uống.

Nhưng từ khi sinh thêm con trai út Lý Đán, bà một lòng một dạ lo lắng cho con dâu tương lai, kết quả là sau mấy năm xoay xở, bà vẫn không tích cóp được bao nhiêu tiền. Rốt cuộc gia đình nhiều miệng ăn, bà cũng luyến tiếc bạc đãi cả nhà bọn họ.

“Ăn ngon thì sao?” Thím Đường lần lượt thuyết phục bà: “Tôi nói chị nghe này, kiếp này không phải chị chỉ muốn ăn uống sao? Tôi chẳng thà không mặc quần áo mới mà được ăn ngon còn hơn. Năm mới phải được ăn ngon mới phải chứ?”