Nói thì nói như vậy, thật ra thì Lý Đán giống như một con khỉ, chạy quanh quẩn trong khu nhà, còn Lý Nhị Đào ở phía sau đuổi theo cậu ta, không phải vì sợ bị bọn buôn người bắt cóc, mà là vì sợ hắn sẽ không chú ý lại va đập vào đâu đó, mỗi lần bị thương đều là vết thương nhỏ, nhưng mà nhóc con sẽ không nhịn được mà khóc lóc nháo nhào, khiến cảnh trong nhà gà bay chó sủa.
Trước ngày tuyết rơi, Lý Đán vẫn cảm thấy có chút chạnh lòng, nếu không thì có thể cọ tuyết, đánh tuyết, bây giờ chỉ có thể dắt chị gái đi dạo chơi cho vui.
Thấy con trai và con gái của mình đều đã đi ra ngoài, thím Lý hét lên và yêu cầu Nhị Đào phải cẩn thận hơn, bà định đóng cửa lại thì thấy người ra vào ở nhà bên cạnh, rất sôi nổi.
Có thể vui vẻ vậy sao? Tất cả đều đến đây để hỏi xem món thịt lợn hầm được làm như thế nào, nhưng hàng xóm cũ không có ý gì khác, chỉ muốn ăn ngon hơn một miếng.
Thím Lý cũng ôm một bụng tâm tư, tuy rằng hai nhà đã có hiềm khích trước đó, nhưng mọi người hỏi thăm, bà cũng có thể nghe ké được một ít, thím Đường cũng không thể đuổi bà ta ra ngoài hay lớn tiếng được.
Nhưng ai bảo em gái bà ta lại đến chơi?
“Chị ơi, nhà chị có đồ ăn gì ngon vậy, em ngửi thấy mùi thơm lắm?”
Thím Lý vừa định xoay người đi vào bếp pha một cốc nước đường đỏ cho em gái, đã nghe thấy lời này. Không sao, nước đường đỏ đã hết, vậy hãy uống tạm một cốc nước nóng đi.
“Không phải nhà chị, là ở nhà bên cạnh.” Thím Lý có chút buồn bực, trong lòng dù biết không thể quản được việc người ta ăn thịt, nhưng vẫn không khỏi băn khoăn không biết nhà bên có phải cố ý nhắm mục tiêu là bà ấy không, mà làm cho thịt thơm ngon như vậy.
“Bên cạnh? Chính là cái người làm nhà máy được chủ nhiệm giới thiệu ư?”
“Hừ, giờ đã là năm nào rồi, còn nhắc đến chuyện này làm gì? Không phải em nói có quan trọng cần tìm chị sao? Chuyện gì đâu?”
“Còn có thể có chuyện gì? Chuyện hôn sự của Nhị Đào đấy.”
Khi Lý Nhị Đào lớn lên, đối với thím Lý, cuộc hôn nhân của con gái bà đã trở thành cái gai trong lòng bà ta. Mặc dù Lý Nhị Đào nhỏ hơn chị gái mấy tuổi, nhưng cũng không quá trẻ, trước đó đã có người giới thiệu cho cô ấy, nhưng sau khi nghe yêu cầu của mẹ cô ấy thì người giới thiệu dứt khoát không thèm đến cửa nữa.
Khi em gái nghe thấy chị đề cập đến điều này, bà cũng bất chấp quan tâm đến hàng xóm láng giềng của mình, vội vã thúc giục: "Đối tượng làm nghề gì? Tính ra có bao nhiêu lễ hỏi?"
Em gái của thím Lý vừa nghe xong, đang định mở miệng nói một câu, đã bị câu sau chặn lại nghẹn ở cổ họng: “Em nói này chị cả! Rốt cuộc thì chị muốn như nào? Thật đúng là cắn chết cũng phải ‘ tam chuyển một vang ’ cùng ‘ 36 chân ’ sao? Nếu là như vậy, chị cứ coi như hôm nay em không có tới đây đi, em về đây.”
“Không được, chuyện tốt từ từ nói, chỗ chị em chúng ta có gì mà không thể thương lượng?” Thấy em gái làm bộ phải đi, thím Lý cũng vội vàng kéo lại: “Tới cũng tới rồi, nói đi, em nói chị nghe, chị không xen mồm nữa.”
“Đây là chị nói nhé! Được rồi, em cũng không vòng vo, đơn giản nói thẳng. Đối tượng làm nghề chở hàng hoá đường dài, làm hai mươi ngày nghỉ mười ngày, tiền lương còn rất cao, một tháng ít nhất năm mươi tệ! Người ta cũng có thể chịu đựng gian khổ, chở hàng đường dài mà, còn phải thường xuyên dỡ hàng. Dù sao cũng là cháu gái nhỏ của em, sao có thể không nghĩ tốt cho nó chứ? Nếu chị tin em, thêm chút thời gian nữa, hai nhà cùng gặp mặt nói chuyện, đến lúc đó liền biết em không lừa chị.”
Thím Lý cũng gật đầu theo bản năng: “Lần này em rất đáng tin cậy.”
“Hoá ra trước giờ chị nghĩ em không đáng tin?” Bị chị gái chọc giận quá mức, nhưng lại không đành lòng nhìn cháu gái phí hoài thời gian nên bà cố gắng nhịn, lại mở miệng lần nữa: “Chị, không phải em nói chị, nhưng chị đã áp đặt lên con gái, còn tính toán áp bức một cái lễ? Lễ hỏi quan trọng nhưng con gái cũng không thể bỏ, chúng ta thu ít lễ hỏi đi một chút, lúc gả con cái qua đó cũng tự tin hơn, chị nói đúng không?”