Mua hồ lô đường cũng mất tiền mà bọn họ lại không có tiền.
Trong khi Hải Đường vẫn đang vắt óc suy nghĩ cách đối phó với câu tiếp theo của cậu, lại bất ngờ nghe được một câu: “Quên đi”, cô cảm thấy mình hơi bị coi thường.
Chốc lát sau, Triệu Thúy Xuân đi vào gọi họ ra ngoài ăn cơm.
Bầu trời bên ngoài đang tối dần, trong phòng chính đã được bày sẵn đồ ăn, mấy đứa trẻ khác của nhà họ Nhạc đều ngồi xuống, bởi vì bàn ăn có hơi nhỏ cho nên mấy người đàn ông phải bưng chén đứng ăn bên cạnh.
Hải Đường cũng ngồi xuống theo, trước mặt là mì canh suông, trên bát mì có rau xanh mướt, tuy rằng một phần rất nhiều nhưng trong chén lại không có tí thịt nào, ngay cả dầu cũng xa xỉ.
Cô không cảm thấy có vị gì trong miệng, nhưng với Triệu Thúy Xuân mà nói thì đây đã là thứ tốt nhất trong nhà rồi.
Trước đây cô tu luyện trên núi Phượng Hoàng cùng mấy chị em, tuy rằng đó là núi sâu nhưng bên trong đó có mọi thứ cô cần, nếu cần đồ gì trong đấy không có thì cầm đồ trong núi xuống Nhân giới trao đổi, cho nên cô chưa bao giờ thiếu đồ ăn.
Cái nhà này có vẻ như thật sự rất nghèo.
Thảo nào hồi nãy thằng bé nói quên đi…
Bởi vì quá đói nên khi ăn mì Hải Đường không nói câu nào, mãi cho đến khi ăn xong cô mới quay qua nhìn chén của cậu nhóc, cũng được ăn hết sạch.
Sau bữa chiều, mấy người nhà họ Nhạc bận rộn ngồi bàn bạc xem phải chia nhà như thế nào.
Ba căn nhà của nhà họ Nhạc gộp lại trong một cái sân, căn nhà chính giữa là nhà chính quay về hướng nam cũng chính là vị trí tốt nhất, mà hai bên trái phải là hai nhà đông tây, mỗi nhà có hai phòng ở, khác biệt là ở hai phòng nhà phía đông đối diện với phòng bếp, còn nhà phía tây lại đối diện với chuồng heo.
Bây giờ gia đình bốn người của anh cả đang ở trong nhà phía đông, còn Nhạc Quốc Hoa ở nhà phía tây, trong đó có một phòng dùng làm kho. Ba phòng của nhà chính được chia cho gia đình nhà anh hai, với Triệu Thúy Xuân và hai mẹ con nguyên chủ.
Nếu đã quyết định chia nhà, vậy cứ dứt khoát hoàn toàn chia ra đi.
Cho nên bây giờ phải sắp xếp lại phòng ngủ của mọi người một lần nữa, để sau khi chia nhà xong ngày mai mọi người có thể tiện cho việc dọn đồ về phòng đã được chia.
“Mẹ à, nhà con đã sống ở nhà phía đông bảy năm rồi.” Tô Lan vội nhìn Triệu Thúy Xuân cười nói: “Hẳn là nhà con không cần phải đổi đâu nhỉ?”
Tuy rằng Đỗ Thu Dung đang mang thai nên có đôi khi sẽ ngớ ngẩn, nhưng một khi đề cập đến lợi ích của cô ta, thì cô ta sẽ tỉnh táo hơn bất kỳ một ai.
Vốn dĩ nhà phía đông và nhà phía tây cũng không có gì khác biệt, vấn đề là có một căn đối diện với chuồng heo, gia súc đều nuôi ở đằng đó mỗi khi gió thổi qua sẽ mang theo một mùi khét lẹt bay qua đây.
Nếu Tô Lan đã chọn nhà phía đông trước, vậy chẳng phải nhà thứ hai của bọn họ sẽ rất nguy hiểm sao?
Cô ta đang muốn hại bọn họ!
Xí, đúng là không biết xấu hổ!
“Chị dâu cả, chị làm vậy đâu có được.” Đỗ Thu Dung cười nói: “Chia nhà thì phải công bằng, nếu em cũng nói em đã sống ở nhà chính năm năm không muốn dọn đi thì có được không?”
Khóe miệng Tô Lan khẽ giật giật, không ngờ Đỗ Thu Dung phản ứng nhanh như vậy, xem ra bộ dạng ngốc nghếch từ trước đến giờ cũng chỉ là giả, còn nham hiểm như vậy.
“Bốc thăm quyết định đi.” Triệu Thúy Xuân nói xong rồi sai Nhạc Quốc Hoa viết vị trí nhà ở lên giấy.
Nhạc Quốc Hoa đứng dậy đi tìm giấy bút, mấy đứa trẻ đang ngồi chơi ở bên cạnh vừa nghe thấy có thể rút thăm, lập tức chạy qua, la hét ầm ĩ nói muốn được bốc.
Chờ khi Nhạc Quốc Hoa trở lại, cậu đưa ba cục giấy nhỏ giao cho Triệu Thúy Xuân.
Giấy là em trai chồng tìm, chữ cũng là em trai chồng viết, ai cũng không thể biết được cậu ta có viết ký hiệu đặc biệt gì lên đó không, nên Tô Lan cười nói: “Cho mấy đứa nhỏ bốc đi, mỗi nhà chọn ra một đại điện, Đô Đô đại diện cho em trai.”
Mọi người đều không có ý kiến, ba đại diện nhỏ lần lượt bốc lấy một cục giấy từ tay Triệu Thúy Xuân, sau đó thật cẩn thận mở ra.
Sau khi nhìn thấy chữ trên giấy, sắc mặt của Tô Lan và Đỗ Thu Dung đều hơi biến sắc.
Mà bên này Nhạc Đô Đô ngẩng đầu, vẻ mặt căng thẳng nhìn Hải Đường: “Mẹ con bốc được gì vậy?”
Hải Đường hơi cụp mắt xuống đã thấy ngay chữ “Chính” được viết vuông vắn ở giữa tờ giấy vàng.
Ôi, thằng nhóc này cũng may mắn ghê, thế mà lại chọn được gian nhà tốt nhất.
“Là chữ chính, con lợi hại quá đi con yêu.” Ánh mắt của cô tràn đầy sắc xuân, véo nhẹ khuôn mặt của thằng nhỏ, rồi mới đưa tờ giấy cho Triệu Thúy Xuân.
Đô Đô được Hải Đường khen khịt mũi một cái, khóe miệng nhỏ bất giác nhếch lên, lộ ra sự tự hào.
“Con bốc được gì vậy mẹ!” Nhạc Hiểu Đông vội vàng kéo cục giấy trong tay Tô Lan: “Có phải nhà phía đông không.”