Chương 6: Chương 6

Triệu Thúy Xuân thờ ơ nói: “Sắp chia nhà rồi, tối nay phải ăn gì ngon mới được, để mẹ đi nấu mì.”

Bà nói xong rồi đi thẳng ra cửa.

“Để con giúp mẹ rửa rau.” Tô Lan đứng dậy vội vàng đuổi theo sau.

Khi Đỗ Thu Dung hoàn hồn lại đã thấy Tô Lan chạy theo mẹ chồng, cô ta nghĩ đến chuyện khi chia nhà Tô Lan sẽ lời ngon tiếng ngọt với Triệu Thúy Xuân, lập tức đứng bật dậy vác cái bụng bầu cũng đuổi theo sau.

Người trụ cột trong nhà cũng đã lên tiếng, ba anh em ngồi trong phòng cũng không biết nói gì nữa. Nhạc Quốc Vĩ thì vui còn còn trong lòng Quốc Dương lại thở phào nhẹ nhõm.

Kết thúc tranh chấp, Hải Đường cũng thở hắt ra, con trai đang chơi với mấy đứa trẻ khác ở ngoài sân, cô không có chuyện gì để làm nên đứng dậy về phòng luôn.

Nhìn bày trí trong lòng, cô không nhịn được nhíu mày lại, sắp xếp lại một chút ký ức của mình.

Đây là năm 1977 một nghìn năm sau, ở đây không có vương quyền cũng không có chư hầu, càng không có nô lệ, mọi người cùng nhau lao động tập thể rồi sau đó phân phát thành quả, so với thế giới loài người mà cô biết thì công bằng hơn nhiều.

Chỉ là mỗi nơi đều có quy luật sinh tồn riêng. Ví dụ như nơi này thiếu thốn vật chất, muốn mua đồ không chỉ cần tiền mà còn cần phiếu, khi đi xa khỏi nhà phải có thư giới thiệu, với lại cũng không thể lén lút mua bán, cho nên dù cô có tiền cũng không thể trang trí cái phòng này thành một căn phòng như trên núi Phượng Hoàng.

Những quy tắc này làm Hải Đường hơi bị bực bội, cô nằm xuống nghỉ ngơi được một lúc thì rèm cửa đong đưa.

Cô nhìn chằm chằm về phía rèm cửa nghĩ nghĩ, sau đó gọi: “Nhạc Đô Đô.”

Ngay sau đó, Nhạc Đô Đô từ phía sau cửa sổ ló mặt vào gọi một tiếng: “Mẹ.”

Giọng nói cậu mềm mại, khuôn mặt non nớt, nhưng bây giờ cậu hơi mím môi, biểu cảm cứ như một ông cụ non, có hơi nghiêm túc so với dáng vẻ khóc lóc thảm thương ban nãy thì như hai người khác nhau.

Hải Đường ngẩn người, bước đến, cong lưng hỏi cậu: “Ai chọc con tức giận vậy?”

Đô Đô nhíu mày nhìn cô, cố gắng che giấu sự bực bội vì hồi nãy suýt tí nữa bị cho đi: “Con không có tức giận.”

Nhưng dù gì vẫn chỉ là trẻ con, biểu cảm tức giận của cậu không thể giấu đi đâu được, Hải Đường cười hỏi cậu: “Vậy sao con lại nhìn mẹ chằm chằm vậy?”

Đô Đô không trả lời, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn cô với thái độ cực kỳ không vui.

Một lúc sau, cậu nhóc tức giận hỏi Hải Đường : “Mẹ có còn muốn bán con đi không?”

Hải Đường nghe vậy thì thầm “À” một tiếng, hỏi lại theo bản năng: “Mẹ đâu có bán con đâu?”

“Có mà.” Đôi mắt của Đô Đô nhanh chóng đỏ lên: “Tại vì mẹ không cần con nữa nên hồi chiều mới tính bán con đi.”

Yêu tinh không sinh con được, tất nhiên là Hải Đường cũng chưa từng làm mẹ, thậm chí Hải Đường còn chưa từng tiếp xúc với trẻ con loài người, bây giờ cậu nhóc này bỗng dưng khóc khiến cô hơi bất ngờ, vội vàng nói: “Mẹ đâu có không cần con, thật đó, hôm nay cả nhà chỉ giỡn với con thôi, con nhìn xem có phải chúng ta vẫn sống chung phải không?”

Đô Đô đã không còn là đứa trẻ hai tuổi, căn bản sẽ không tin mấy lời này của cô, với lại hồi nãy anh Đông còn nói sau này mẹ Hải Đường sẽ gả cho người khác, rồi mẹ sẽ sinh một đứa trẻ khác.

“Nhưng sau này mẹ cũng sẽ bán con đi, sau đó sinh con cho người khác.” Cảm xúc của cậu bé trở nên suy sụp, nhưng vẫn nhấn mạnh như cũ: “Cha con nhất định sẽ trở về, cha vừa cao vừa đẹp không ai có thể hơn cha được, cho nên mẹ đừng gả cho người khác.”

“Cha con vừa cao vừa đẹp?” Giọng của Hải Đường mang theo sự ngạc nhiên, lúc Dương Hoằng An đi thằng bé vẫn nằm trong bụng mà: “Sao con biết.”

“Cậu nhỏ nói.”Nhạc Đô Đô trợn to hai mắt nhìn cô: “Nếu mẹ bán con, cha sẽ tức giận cho mà xem.”

Quan hệ của Dương Hoằng An và Nhạc Đô Đô ngoại trừ hai nhà Nhạc-Dương ra thì không còn ai biết được nữa, Nhạc Quốc Hoa có quan hệ tốt với cậu nhóc, có lẽ là đã lén lút nói một ít với nhóc.

“Đúng vậy, cha của con đẹp trai nhất.” Cô đồng ý với cậu nhóc: “Mẹ không thiếu tiền, sau này mẹ cũng không bán con, cho nên con đừng tức giận nữa được không?”

Đô Đô chớp mắt, rồi nhìn cô với vẻ mặt như biết rõ mọi chuyện: “Mẹ đừng gạt con, mẹ có khi nào có tiền đâu, tiền thuốc toàn là do cậu nhỏ đưa.”

Tim Hải Đường như đông cứng lại, cảm thấy toàn thân đều không khoẻ, đầu óc của trẻ con loài người xoay chuyển nhanh như vậy sao?

“Ai nói mẹ không có tiền?” Cô ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt chắc chắn: “Con có tin chưa đến hai ngày nữa mẹ sẽ mua cho con một đống hồ lô đường không?”

Đô Đô lén lút liếc nhìn cô, lông mày không khỏi nhíu lại, cái miệng nhỏ mím chặt, trong lòng đấu tranh xem có nên tin mẹ hay không.

Một lúc lâu sau, cậu bé nghiêm túc nhìn Hải Đường nói: “Quên đi, con không giận mẹ nữa.”