Giọng trẻ con lộ ra sự vội vàng: “Vậy con đi thay quần áo nha mẹ.”
Nói xong, cậu nhóc cứ như con thỏ chạy nhanh về phía phòng ngủ, khi Hải Đường còn chưa kịp phản ứng lại bóng dáng nhỏ bé kia đã biến mất ở cửa phòng, sau đó có một người con trai cũng đi vào theo.
Trong sân, Triệu Thúy Xuân và Nhạc Quốc Vĩ không ngừng gật đầu nói giỡn với hai người kia, thái độ có hơi hèn mọn, Hải Đường nhìn thấy cảnh này trong lòng cô có chút khó chịu, nhưng hiện tại cô vẫn chưa quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây nên cũng không dễ dàng hành động.
Ngay sau đó, một lớn một nhỏ từ trong phòng đi ra, mấy người đứng ở ngoài cũng đã thương lượng mọi chuyện xong xuôi, Tạ Xuân Mai mang theo tức giận trực tiếp kéo Trịnh Đại Phú rời đi.
Trước khi đi, mỗi bước chân của Trịnh Đại Phú đều có vẻ lưu luyến, đối với chuyện Nhạc Hải Đường đột nhiên đổi ý cực kỳ tiếc nuối.
Vốn dĩ mọi người đã bàn bạc xong xuôi hết cả rồi, bọn họ nhận nuôi Đô Đô, cô cũng có thể đến thăm con bất cứ lúc nào, bây giờ thì tốt rồi chuyện không thành thì sau này cô ấy cũng sẽ không đến nhà họ Trịnh.
Hắn ta cảm thấy cực kỳ tiếc nuối khi không thể gặp một người đẹp như vậy nữa.
Sau khi hai người họ rời đi, Triệu Thúy Xuân biết sự bất thường của con gái vào hôm nay đã khiến cho hai con dâu cảm thấy không vui, vì thế nhìn mấy đứa trẻ vẫn đang ngồi xổm trong phòng, quay đầu nói với cháu trai cả: “Hiểu Đông con dẫn em trai em gái ra ngoài chơi đi, dẫn cả Đô Đô nữa.”
Đô Đô nhìn Hải Đường, đôi mắt to ngập nước lộ ra vẻ lưỡng lự, đợi một hồi thấy cô vẫn không nói gì cả mới cúi đầu đi theo anh trai ra ngoài.
Mấy đứa trẻ rời đi khiến cả phòng im bặt, mấy người nhà họ Nhạc đều cùng lúc quay đầu nhìn qua đây, Hải Đường bị nhìn đến mức khiến cô có hơi chột dạ, cô ho nhẹ một tiếng, cô còn chưa lên tiếng đã nghe thấy chị dâu cả Tô Lan nói: “Này Hải Đường có phải em còn đang nghĩ chờ Dương Hoằng An không?”
Sắc mặt của cô ta cực kỳ không vui: “Hắn đã mất tích lâu như vậy, ngay cả người nhà họ Dương cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, em cứ xem như nó đã chết rồi không được sao?”
Xem như hắn đã chết, cô an ổn kết hôn, sống cuộc đời của riêng mình, đừng có ăn vạ nhà họ Nhạc nữa được không?
Trước đây, khi nguyên chủ nghe mấy câu như vậy, cảm xúc của cô ấy nhất định sẽ có hơi dao động.
Nhưng hiện tại cái cái xác này đã thay một linh hồn mới, trong lòng Hải Đường không có tí gợn sóng nào, thậm chí còn vì ký ức không hoàn chỉnh của nguyên chủ làm cho cô ấy không thể nhớ ra Dương Hoằng An trông như thế nào.
“Em chờ hắn làm gì chứ?” Cô quan sát mọi thứ trước mắt để nắm chắc tình hình hiện tại của mình: “Nếu thật sự đã chết, thì cứ xem như đã chết đi.”
Vẻ mặt của cô vô cùng bình tĩnh, lời nói không có tí cảm xúc nào, khiến mọi người ngạc nhiên, không thể tin được mấy câu này được nói ra từ miệng cô.
Đỗ Thu Dung có hơi bối rối, dựa theo hôm nay thì cảm xúc của cô em chồng này thay đổi quá thất thường, một người nguy hiểm như vậy cũng không thể ở lại nhà họ Nhạc, cô ta vội nhìn Triệu Thúy Xuân nói: “Mẹ à không ấy chúng ta hạ tiêu chuẩn xuống đi, tìm một gia đình đồng ý thu nhận Đô Đô không phải là được rồi sao?”
Tuy rằng đầu óc Nhạc Hải Đường hình như hơi không được bình thường, nhưng ngoại hình cũng không tệ lắm, dẫn theo con riêng gả cho người ta làm mẹ kế chắc chắn vừa tầm với, rốt cuộc con nhỏ đó còn lựa chọn gì nữa chứ?
“Như vậy cũng được.” Tô Lan nhanh chóng đáp ứng: “Chị thấy Lý Kinh Niên hôm trước thím Vượng giới thiệu trông cũng khá ổn, hắn chỉ có một đứa con, mặt mũi cũng sáng sủa, hơn nữa còn cách thôn chúng ta rất gần.”
“Em thấy Vương Phú Quý cũng được nữa.” Đỗ Thu Dung chậm rãi nói: “Hắn có một con trai một con gái, vợ đã qua đời từ lâu, lại còn có tiền hơn Lý Kinh Niên.”
Nghe thấy vậy, Nhạc Quốc Dương lập tức quay qua trừng mắt nhìn vợ, cái tên Vương Phú Quý đó rất xấu tính, Hải Đường gả qua đó làm sao có cuộc sống tốt đẹp gì?
“Thằng đó không được.” Hắn lập tức phản bác lại: “Tính nết của cái tên đó rất xấu.”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Đỗ Thu Dung lạnh lùng liếc hắn một cái, người có điều kiện tốt ai lại nhìn trúng con em gái có bệnh của anh?
“Mẹ, mẹ ra ý kiến đi.” Tô Lan quay đầu hỏi Triệu Thúy Xuân.
“Không cần hỏi mẹ.” Hải Đường trực tiếp trả lời cô ta, là một yêu tinh ngàn năm, làm sao cô có thể không biết mấy chuyện đấu đá nhau trong gia đình con người?
Hai người chị dâu này đồng lòng muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Nhạc, nhưng cô chính là người nhà họ Nhạc, ở nhà cô cũng làm việc, lúc chưa kết hôn cô cũng không được ở nhà mẹ đẻ sao?
Cho dù bây giờ cô có biến thành người khác, người đàn ông cô muốn lấy không phải nhân trung long phượng, mã trung lương câu thì cũng không thể tùy tùy tiện tiện tìm một người đàn ông để đuổi cô đi.