Chương 3: Chương 3

“Con biết rồi.” Hải Đường biết bà muốn nói gì, cô quay lại xoa nhẹ đầu của đứa trẻ, nhìn cậu nói: “Đừng khóc, mẹ sẽ nuôi con.”

Nói xong cô ngẩng đầu lên nhìn hai vợ chồng nhà họ Trịnh, đôi mắt đào xinh đẹp hơi cong cong: “Tôi sẽ không đưa đứa nhỏ cho hai anh chị.”

Cô vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng đông cứng lại, ngay cả đôi tay đang ôm chặt đùi của cô cũng hơi buông lỏng.

“Tại sao chứ?” Trịnh Đại Phú nhã nhặn là vậy, nhưng giây phút này hắn ta lại là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí: “Nếu cảm thấy vẫn chưa đủ tiền, chúng tôi có thể trả thêm một ít.”

Tạ Xuân Mai vừa nghe thấy vậy liền quay qua hung hăng trừng mắt nhìn chồng, đối với một thằng nhóc không ai muốn, đưa ba mươi tệ là đã không tệ lắm rồi, còn muốn tự ý thêm tiền?

Ngu ngốc hết chỗ nói!

Tô Lan nghe thấy có thể thêm tiền thì hai mắt sáng rực lên, vội vàng bước đến thuyết phục: “Hải Đường, điều kiện nhà họ Trịnh tốt hơn chúng ta nhiều, Đô Đô đi theo họ còn tốt hơn nhiều so với ở lại nhà họ Nhạc, em phải nghĩ cho tương lai của con mình chứ.”

“Sau này nó đi học, em cũng không cần vì mấy đồng học phí mà đau đầu có phải không?” Cô ta nói xong còn không quên nhéo chồng đang đứng cạnh, ám chỉ kêu hắn ta nói hùa theo.

Nhưng Nhạc Quốc Vĩ bị cô ta nhéo một cái lại yên lặng thu tay, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Chị dâu thứ hai Thu Dung cũng lên tiếng hùa theo: “Nhà anh Trịnh đều thật lòng muốn nhận nuôi Đô Đô, em đừng có giở cái tính nhỏ mọn, nếu em không buông tay lát nữa trời tối họ lại không kịp quay về.”

Tuy cô em chồng này đáng thương nhưng đấy là tự làm tự chịu, hai mẹ con họ ở nhà họ Nhạc cũng mấy năm rồi, cũng không thể ăn dầm nằm dề ở đây mãi được chứ đúng không?

Hơn nữa bởi vì chuyện chưa kết hôn mà đã có con, những người khác ở nhà họ Nhạc cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ theo, cô ta đã chịu đủ rồi!

“Đúng vậy đấy.” Tạ Xuân Mai cười nói: “Chúng tôi cũng đưa tiền rồi, cũng mua quần áo mới cho Đô Đô, còn tự mình đến đây đón về, rồi còn hứa sẽ cho cô đi thăm nên cô cứ yên tâm đi.”

Tất cả mọi người trong phòng đều quay qua nhìn cô, muốn chờ một đáp án chính thức.

Hải Đường nhíu mày, nhận ra rằng cậu nhóc đang ôm đùi mình có hơi lo lắng, nên cô nhẹ nhàng đặt tay lên cái đầu nhỏ của cậu để trấn an.

Lòng người khó đoán, cô không tin tất cả những lời mà mấy người phụ nữ này nói, chưa kể khi vừa tỉnh dậy, trong đầu cô không thể giải thích được mà tiếp thu một ít ký ức dường như không thuộc về nguyên chủ.

Sau khi thằng bé được vợ chồng nhà họ Trinh nhận nuôi, chưa đến hai năm sau họ đã sinh được một cặp sinh đôi long phượng, từ đó đãi ngộ của thằng bé ở nhà bọn họ tuột dốc không phanh.

Thậm chí còn bởi vì cậu nhóc quá xinh đẹp tạo thành sự đối lập rõ ràng đối với diện mạo của cặp song sinh, nên họ lại càng không thích, cuối cùng cậu nhóc bị nhà họ Trịnh vứt bỏ.

Thằng bé buộc phải trở về nhà họ Nhạc, hình như lúc ấy Triệu Thúy Xuân đã không còn nữa, con thứ tư nhà họ Nhạc cũng không biết đã đi đâu, hai người mợ không thích cậu cho nên mỗi ngày trôi qua đều khổ cực, qua một đoạn thời gian sau cậu được nhận nuôi một lần nữa, và cậu lại phải rời khỏi nhà họ Nhạc…

Hải Đường không biết chuyện gì xảy ra sau đó, bởi vì ký ức cô nhận được chỉ có một đoạn ngắn như vậy, như một câu chuyện vẫn còn đang dang dở.

“Vấn đề không phải vì tiền.” Hải Đường cụp mắt xuống, nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu nhóc, nhướng mày: “Chỉ là không nỡ xa nó.”

Kiếp trước cô một lòng muốn tu thành tiên, xưa giờ chưa từng làm chuyện gì xấu đương nhiên bây giờ cũng không làm chuyện xấu, với lại hôm nay nguyên chủ đã đổi ý có nghĩa là cô ấy cũng không muốn đưa đứa trẻ đi.

“Cô nói vậy là có ý gì?” Tạ Xuân Mai lạnh lùng nhìn Nhạc Hải Đường hỏi, cô ta cảm thấy kiên nhẫn của mình đã cạn kiệt: “Kì kèo cả nửa ngày trời, rốt cuộc là cô có cho đứa nhỏ này đi hay không?”

“Xin lỗi, không cho.” Giọng điệu của Hải Đường dứt khoát, cô nhìn Triệu Thúy Xuân kêu rất tự nhiên: “Mẹ, trả lại tiền cho bọn họ đi.”

Tạ Xuân Mai nhìn vẻ mặt kiên định của cô, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc, khiến cô ta tức điên lên.

Người khác còn không thèm nhận nuôi thằng nhóc này, để tôi chống mắt lên xem mấy người có thể làm gì, có gan thì tự mình nuôi đi, còn tìm người khác làm gì?

Cả cái nhà này điên hết cả rồi!

“Vậy được thôi.” Cô ta chỉ vào cậu nhóc vẫn còn đang ôm chân Hải Đường, giọng nói chói tai: “Quần áo trên người nó là do tôi mua, nhanh cởi ra để chúng tôi còn về.”

“Em gái.” Triệu Thúy Xuân nhận ra tình hình không ổn, lập tức đi đến kéo cánh tay cô ta, muốn kéo cô ta đi ra bên ngoài: “Mọi người đều là người cùng xã, chuyện này là do chúng tôi sai, hai người đừng có nóng giận.”

Hai người vừa nói vừa đi ra nhà chính, Nhạc Quốc Vĩ đứng cạnh cũng thuận thế kéo Trịnh Đại Phú đi ra.

Nhạc Đô Đô nhìn bọn họ đi xa, cậu nhóc buông đôi tay đang ôm chân ra, ngước đôi mắt đen láy lên nhìn Hải Đường.