Mặc dù lúc đó lễ cưới của nhà họ Chu đối với người ngoài khá cao nhưng với anh trai và chị dâu độc ác của cô ta, tiền lễ cưới sẽ không đến tay cô ta một xu, của hồi môn cũng chỉ là hai bộ quần áo rách.
Bạch Thanh Thanh không muốn sống khổ, tất nhiên sẽ không gả cho Chu Văn Quân - một người đàn ông nghèo khó nuôi ba đứa con.
...
Két một tiếng, cửa phòng sinh mở ra, một y tá bước ra, tay cầm một tờ giấy.
"Ai là người nhà Hứa Khiêm?"
"Tôi!"
"Tôi là chồng cô ấy."
Chu Văn Quân nghe vậy lập tức đứng dậy, ba bước chân đi đến trước mặt y tá, bà Chu sau đó cũng vội vàng đi theo.
"Sinh rồi, sinh hai đứa. Bụng còn một đứa, không ra được, khó sinh rồi, các người giữ lớn hay giữ bé!"
"Giữ lớn!"
"Y tá, là con trai hay con gái vậy?"
Bà lão nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, sau đó lại mang theo chút hy vọng hỏi y tá.
"Hai đứa con trai!"
Y tá nhìn bà lão, lắc đầu không nói nhưng bà lão vừa nghe vậy thì lập tức cười lên. Cười đến không thấy mắt, nếp nhăn trên mặt đều chụm lại với nhau.
"Giữ lớn, giữ lớn, chúng tôi giữ lớn! Bác sĩ, chắc chắn phải cứu mẹ của đứa trẻ, bà già này cầu xin các người!"
"Cứu, đương nhiên chúng tôi sẽ cứu!"
Y tá không nói nhiều, đợi Chu Văn Quân ký tên xong thì đóng cửa lại, quay về phòng sinh.
Bên ngoài phòng sinh lại là sự chờ đợi lo lắng, bên trong phòng sinh, sau khi bác sĩ xoa bóp điều chỉnh lại tư thế thai nhi, cuối cùng Hứa Khiêm đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, sinh đứa con trai út này.
Ba đứa con trai, sau khi được y tá bọc lại liền bế ra ngoài, hai đứa trước một đứa bốn cân sáu lạng, một đứa bốn cân ba lạng, đứa sau cùng nhỏ nhất ba cân bảy lạng, cân nặng đều hơi nhẹ nhưng không có cách nào, thời đại này không có lồng ấp.
Ba đứa trẻ này có thể sống sót hay không hoàn toàn dựa vào ý trời.
Bà lão ôm đứa trẻ lo lắng không thôi, những đứa cháu nhỏ như vậy, liệu có thể nuôi sống hết được không?
Cho dù chỉ nuôi sống được một đứa cũng tốt!
Bà sinh bốn người con trai, hai người con gái. Hai người con gái thì may mắn đều có con trai nhưng bốn người con trai lại khiến bà lo lắng đến chết.
Vợ cả đã kết hôn hơn mười năm, sinh hai đứa con gái rồi thì không có động tĩnh gì nữa. Vợ thứ ba cũng đã kết hôn được bảy tám năm, những năm này sinh nhiều nhưng năm đứa đều là con gái.
Vợ thứ tư cưới về năm ngoái, đã hai năm rồi, bụng vẫn chưa có động tĩnh gì. Còn không bằng vợ thứ hai!
Mặc dù kết hôn muộn nhất nhưng về sau người ta vượt lên, một năm sinh liền ba đứa con trai, chỉ không biết có nuôi sống được không!
Thật là lo chết đi được!
Quả nhiên con trai đều là nợ, không có đứa nào khiến người ta yên tâm.
Hứa Khiêm tỉnh lại thì đã là một ngày sau, trong khoảng thời gian hôn mê này, cô đã mơ một giấc mơ, mơ thấy mình trở thành một đứa trẻ sơ sinh, được cha mẹ và anh trai yêu thương, che chở.
Mười tuổi, mẹ cô mất vì bệnh, cô rất đau buồn. Nhưng chỉ một năm sau, cha cô lại cưới một người phụ nữ về, còn dẫn theo một cô con gái cùng tuổi với cô - Từ Lệ.
Năm đầu tiên, hai người phụ nữ đó còn an phận, cho đến khi người phụ nữ đó lại sinh cho cha cô một đứa con trai thì họ đều thay đổi.
Từ ngày đó trở đi, cô không còn cha nữa, cha cô thích đứa con trai nhỏ của mình, cũng thích Từ Lệ, còn thường xuyên khen ngợi cô ta.
Từ Lệ làm gì cũng tốt, còn cô thì chỗ nào cũng không bằng Từ Lệ, có lúc vì ấm ức, cô nổi nóng.
Muốn giành lại những thứ thuộc về mình nhưng người phụ nữ đó lại một mặt bao dung nói rằng Khiêm Khiêm còn nhỏ không hiểu chuyện gì cả. Khiến cho quan hệ giữa cô và cha ngày càng căng thẳng.
Anh trai cô đối xử với cô rất tốt.
Vì cô, anh ấy đã cãi nhau với cha và mẹ kế mấy lần, từ đó quan hệ giữa họ cũng không còn tốt đẹp như trước.