Chương 50: Dương Thiết Trụ nổi cơn thịnh nộ

"Bây giờ tốt hơn nhiều rồi."

"Tốt cái gì mà tốt, chiều hôm qua lúc mới đưa đến bệnh viện đã bị xuất huyết rất nhiều, suýt nữa thì mất mạng rồi."

"Hơn nữa trên người còn bị thương."

"Chị dâu, Vân Vân không thể sinh con được nữa rồi. Đứa trẻ sáu tháng tuổi đã chết ở trong bụng rồi. Sau khi lấy ra, thân thể của vợ em chịu tổn thương, sau này không thể có con nữa."

Dương Thiết Trụ vừa nói xong liền không kìm được nước mắt tuôn trào, đứa bé trong bụng vợ cậu là con trai.

Đứa con trai cậu mong mỏi bấy lâu nay, cứ thế mà đã không còn nữa, hơn nữa sau này cũng không thể có nữa.

Dương Thiết Trụ và Triệu Vân Vân đã kết hôn cũng sáu bảy năm rồi, hiện tại mới chỉ sinh được hai đứa con gái. Lần này vất vả lắm mới có được một đứa con trai, vậy mà cứ thế không còn nữa.

Trong lòng cậu vô cùng oán hận nhưng đối phương lại là anh trai ruột và cháu trai ruột của cậu, cậu lại không thể cầm dao giết họ được!

Đánh cho cả nhà họ nửa tháng không xuống giường được đã là cực hạn mà cậu có thể làm rồi.

Dương Thiết Trụ vừa nói xong, Triệu Vân Vân lại bắt đầu khóc nức nở. Cô ấy không quan tâm đến việc mình có thể sinh con nữa hay không, cô ấy chỉ quan tâm đến đứa con trai đã thành hình của mình.

Hứa Thiến nhất thời cũng không biết nói gì để an ủi họ, dù sao cô cũng không thể hiểu được nỗi đau của họ.

"Y học bây giờ cũng ngày càng hiện đại rồi, hay là hai người dành thời gian đến Thủ đô kiểm tra xem sao. Dù sao đó cũng là thành phố lớn, biết đâu bác sĩ ở đó có cách thì sao?"

Triệu Vân Vân chỉ là thân thể bị tổn thương chứ không bị cắt bỏ tử cung, biết đâu vẫn còn hy vọng.

Dương Thiết Trụ nghe vậy có hơi động lòng, cậu có chút căng thẳng xoa xoa tay rồi nói.

"Chị dâu, thật vậy sao?"

"Bệnh viện ở Thủ đô có thể chữa khỏi sao?"

"Chị cũng không chắc chắn, dù sao thì thử một lần xem, biết đâu vẫn còn hy vọng. Hay là em đến hỏi bác sĩ xem họ nói thế nào, dù gì thì họ cũng hiểu rõ hơn chúng ta."

Hứa Thiến đưa tay chỉ vào phòng khám ở cuối hành lang. Dương Thiết Trụ gật đầu, đứng dậy lau nước mắt, bình tĩnh lại rồi mới đứng dậy đi đến phòng khám.

Triệu Vân Vân nghe lời hai người nói, cũng dần dần ngừng khóc, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra bên ngoài.

Khoảng mười mấy phút sau, Dương Thiết Trụ trở lại.

Lúc này trên mặt cậu lộ ra vẻ vui mừng, Hứa Thiến nhìn là biết có hy vọng rồi.

"Thế nào?"

"Bác sĩ khuyên chúng em nên đi sớm một chút. Bệnh viện nhỏ ở huyện chúng ta có điều kiện kém, đúng là không chữa được.

Nhưng bệnh viện ở Thủ đô là bệnh viện lớn, thiết bị cũng đầy đủ, bác sĩ giỏi cũng rất nhiều, đến đó nắm chắc bảy phần có thể chữa khỏi."

"Thật không?"

Nghe vậy, Triệu Vân Vân không khỏi ngồi dậy từ trên giường. Lúc này sắc mặt cô cũng ấy đã khá hơn một chút.

Đứa trẻ trong bụng đã không còn, nếu có hy vọng chữa khỏi, đương nhiên cô ấy muốn chữa để mang thai thêm một đứa nữa, cho hai đứa con gái của cô ấy sau này còn có chỗ dựa.

Con người thời đại này, tư tưởng rất khác so với đời sau. Mặc dù rất nhiều người không thiên vị con trai nhưng trong thâm tâm họ vẫn muốn có một đứa con trai để dưỡng già và đưa tiễn mình lúc cuối đời.

Ngay cả khi không có con trai, họ cũng muốn kén rể để có người kế thừa.

Tư tưởng đông con nhiều phúc đã ăn sâu vào tiềm thức của họ.

Hứa Thiến cũng định sinh thêm vài đứa nữa, chủ yếu là do cô rất thích trẻ con, rất thích con của mình.

Mặc dù thỉnh thoảng cũng cảm thấy mệt mỏi, phiền não khi chăm sóc ba đứa con trai trong nhà.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng, nghe chúng gọi mẹ bằng giọng nói ngọng nghịu, cô cảm thấy rất mãn nguyện.

"Đúng vậy, là thật đấy."

"Vợ à, anh định là mấy tháng này em cứ nghỉ ngơi dưỡng sức trước. Đợi đến mùa đông đội rảnh rỗi, chúng ta sẽ đến Thủ đô, tìm bệnh viện lớn, tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị."

"Vâng."

Triệu Vân Vân mỉm cười gật đầu, trong mắt cô ấy vẫn còn lấp lánh những giọt nước mắt nhưng lúc này tâm trạng đã khá hơn nhiều.