Dương Cẩu Đản hại chết con của cậu, anh cả của cậu là cha của nó không những không ra mặt xin lỗi, mà vợ của anh cả lại còn bênh vực con mình, đóng chặt cửa lại.
Dương Thiết Trụ thấy thái độ này cơn tức trong lòng càng bùng lên, cậu xông vào bếp, cầm ra một cái búa, đập mạnh mấy cái, cánh cửa đã vỡ tan tành.
"Mày có giỏi thì trốn đi!"
"Oa!"
Dương Thiết Trụ đá tung cánh cửa vỡ, xông thẳng đến chỗ anh cả cậu Dương Đồng Trụ, ném cái búa trong tay về phía anh ta.
"Rầm!"
"Á!"
Một tiếng rầm vang lên, cái búa đập thẳng vào tủ quần áo đối diện, tạo ra một vết nứt lớn trên tủ.
Chị dâu cả họ Dương hét lên một tiếng, ôm đứa trẻ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa chửi bới.
"Điên rồi, điên rồi, thằng hai đã điên rồi!"
"Ôi! Chuyện này có vẻ không đúng nhỉ? Nhìn tình hình này, có vẻ không phải do vợ của Thiết Trụ tự ngã khi cho lợn ăn."
"Nếu không thì sao Dương Thiết Trụ lại chạy đến nhà anh cả mình gây chuyện? Chắc chắn chuyện này không thể không liên quan đến họ."
"Đúng vậy! Chắc chắn không thể không liên quan đến gia đình anh cả cậu, chỉ không biết đã xảy ra chuyện gì."
Hứa Thiến cũng gật đầu đồng tình.
"Vợ Văn Quân, cô còn hạt bí không, cho tôi xin một ít?"
"Còn, các chị cứ lấy đi."
"Vợ Văn Quân này, cô rang hạt bí như thế nào mà thơm thế, tôi mà rang thì chó cũng chẳng thèm ăn."
Hứa Thiến và những người khác còn đang đứng ngoài sân nói chuyện!
Trong nhà đã bắt đầu đánh nhau rồi.
Nói đúng hơn là một mình Dương Thiết Trụ đè anh cả cậu ra đánh, một nắm đấm to bằng cái bát cứ thế đấm liên tiếp vào đầu của anh cả Dương Đồng Trụ.
Bà Dương muốn vào can ngăn nhưng lại bị vẻ hung dữ của Dương Thiết Trụ dọa sợ, chỉ có thể ngồi dưới đất, khóc lóc thảm thiết.
Sau khi chị dâu cả nhà họ Dương bế con chạy ra ngoài, cô ta sợ hãi run lẩy bẩy. Nhanh chóng chạy vào bếp trốn, mặc kệ chồng mình có bị đánh thế nào.
Hai anh em đánh nhau hơn một tiếng đồng hồ, mãi đến khi đội trưởng đến thì cả hai mới dừng tay.
Hứa Thiến đứng sau kiễng chân lên nhìn, Dương Đồng Trụ bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, sưng vù như đầu lợn vậy, bước đi cũng lảo đảo.
Những chuyện sau đó, Hứa Thiến không biết nữa, vì nhà họ Dương cũng tự thấy mất mặt, trực tiếp đóng luôn cửa lại.
Nhưng cô đứng bên ngoài vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng chửi bới, tiếng khóc lóc cùng tiếng gào giận dữ của Dương Thiết Trụ.
Tạm biệt thím hai Trần xong, về đến nhà, Hứa Thiến suy nghĩ một lúc vẫn quyết định đích thân đến bệnh viện thăm vợ của Dương Thiết Trụ một chút.
Dù sao Dương Thiết Trụ và chồng cô Chu Văn Quân cũng có mối quan hệ khá tốt, hơn nữa Dương Thiết Trụ này cũng rất tốt.
Vài tháng trước khi cô ở cữ, Chu Văn Quân đã nhờ cậu câu cá rồi mang đến cho cô. Kết quả là cho đến tận bây giờ cứ hễ lúc nào Dương Thiết Trụ câu được cá, cậu đều sẽ mang đến cho cô mấy con.
Hơn nữa, một nửa số củi đốt trong nhà đều là do cậu mang đến. Hứa Thiến cảm thấy dù thế nào đi chăng nữa cô cũng nên đến thăm vợ cậu, tình bạn này vẫn phải nên duy trì.
Nghĩ vậy, Hứa Thiến liền lấy một cái giò heo từ trong không gian ra cho vào giỏ, lại lấy thêm một gói đường đỏ bỏ vào, rồi mới đạp xe lên huyện.
Khi Hứa Thiến đến bệnh viện thì Dương Thiết Trụ đã giải quyết xong chuyện nhà, đang ở trong bệnh viện rồi.
"Chị dâu, sao chị lại đến đây?"
Thấy Hứa Thiến xách một giỏ đồ đến, Dương Thiết Trụ lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó có chút cảm động.
Đứa con khốn nạn nhà anh cả của cậu hại vợ cậu thành ra như vậy, còn hại mất đứa con của vợ chồng cậu. Vậy mà bọn họ thậm chí còn không thèm nói một lời xin lỗi. Đó mà là người thân của cậu sao?
Còn Hứa Thiến là người ngoài, lại xách một giỏ đồ đến bệnh viện thăm họ, phần tình cảm này, cậu sẽ ghi nhớ.
"Đến thăm vợ em chứ còn sao?"
"Em Triệu, em thế nào rồi, bây giờ đã thấy đỡ hơn chưa?" Hứa Thiến đi đến bên giường bệnh ngồi xuống hỏi.
Triệu Vân Vân nằm trên giường bệnh yếu ớt gật đầu, hốc mắt cô ấy đỏ hoe, khóe mắt còn óng ánh những giọt nước mắt.