Chương 48: Ly hôn đi 5

Hứa Diệu Sơn đập tay lên bàn, “Vớ vẩn, tôi làm bí thư đại đội lâu như vậy, cả cái đại đội chưa thấy ai ly hôn cả. Có chuyện gì mà không nói nhẹ nhàng với nhau được? Kết hôn rồi thì là người một nhà rồi, làm sao cứ thích là ly hôn được?”

Ninh Hương nói, giọng điệu không mang một chút cảm xúc nào, “Bây giờ khởi xướng nam nữ bình đẳng hôn nhân tự do, hôn nhân tự do bao gồm kết hôn tự do, cũng bao gồm ly hôn tự do. Nghĩa là, tôi muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn.”

Hai đầu chân mày của Hứa Diệu Sơn dường như dính chặt lại với nhau, “Hôn nhân không phải trò trẻ con! Cô làm thế là hành vi không chịu trách nhiệm!”

Ninh Hương đứng trước bàn làm việc, khẽ cau mày: “Không chịu trách nhiệm thì cũng là quyền lợi và quyền tự do của tôi.”

Hứa Diệu Sơn sắp bị Ninh Hương làm cho tức chết, đành quay đầu nhìn về phía Giang Kiến Hải, hỏi anh ta: “Kiến Hải, cô ấy tuổi còn nhỏ giận dỗi linh tinh, anh cũng không quản à? Hai người kết hôn là duyên phận, chung sống vui vẻ không được sao?”

Giang Kiến Hải thật sự đã rất tức giận rồi, bây giờ chỉ muốn nhân cơ hội này ly hôn quách cho xong, ly hôn xong thì bắt đầu cuộc sống mới. Anh ta nói: “Dưa chín ép thì không ngọt, tôi cũng không phải loại đàn ông không biết thân phận lại mặt dày. Cô ấy quyết tâm muốn ly hôn, tôi thành toàn cho cô ấy. Anh đừng khuyên nữa, cứ đóng dấu cho chúng tôi, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa.”

Hứa Diệu Sơn nhìn hai người, chỉ muốn bổ đầu hai người ra xem bên trong rốt cuộc là đựng thứ gì. Anh ta là một cán bộ có trách nhiệm, đương nhiên không nhấp nhận, vẫn cố gắng khuyên nhủ: “Tục ngữ nói, thà phá bỏ mười ngôi miếu còn hơn huy hoại một cuộc hôn nhân. Hai người ở kiếp này kết hôn nên vợ nên chồng, là duyên phận tích góp được từ mấy kiếp trước, phải biết quý trọng chứ...”

Hứa Diệu Sơn khuyên nhủ rất nhiều, nói đủ mười phút, mục đích là khuyên Giang Kiến Hải và Ninh Hương phải trân trọng duyên kiếp vợ chồng, đừng coi chuyện hôn nhân là trò đùa. Nói cái gì sống cùng một nhà có mâu thuẫn là chuyện bình thường, lưỡi với răng còn đánh nhau nữa mà, nhà nào mà không như thế, ai cũng bình tĩnh lại, nhường một bước, quay về vui vẻ sống cùng nhau.

Giang Kiến Hải và Ninh Hương từ đầu đến cuối không nói gì, có vẻ như đang nghe, lại có vẻ như không lọt tai chút gì.

Hứa Diệu Sơn nói hết lời, không hề nhận được hồi âm, cho dù là biểu cảm trên khuôn mặt, thế là anh ta dừng lại, hỏi Ninh Hương và Giang Kiến Hải: “Đã bình tĩnh lại chút nào chưa? Hay là cứ về nhà suy nghĩ thêm, đừng có ly hôn xong mới hối hận.”

Ninh Hương quyết đoán mở miệng: “Tôi rất bình tĩnh, sẽ không hối hận đâu.”

Hứa Diệu Sơn: “...”

Anh ta nói nhiều như thế, tất cả thành nói thừa à?

Giang Kiến Hải cũng không có vẻ gì là bị lay động, vẫn là câu nói ấy: “Anh cứ đóng dấu đi.”

Lồng ngực Hứa Diệu Sơn nghẹn một ngụm khí, thở ra không được nuốt xuống không xong. Anh ta cũng không còn gì để nói nữa, nhưng lại cảm thấy cứ thế đóng dấu cho hai người họ, trong lòng lại thấy hoang mang, giống như là anh ta hủy hoại cuộc hôn nhân này vậy.

Do dự nửa ngày trời, anh ta vẫn không lấy con dấu ra. Anh ta ho vài cái, từ bàn làm việc đứng dậy, nói: “Hai người cứ ngồi bình tĩnh lại một chút nữa, tôi đi ra ngoài một chuyến, đợi tôi quay về tính sau.”

Tuy rằng anh ta là bí thư đại đội, nhưng việc này quả thật không dám tùy ý làm chủ. Tự do hay không tự do anh ta không hiểu, anh ta phải nghĩ cách cứu vãn cuộc hôn nhân này của Ninh Hương và Giang Kiến Hải, không thể để hai người bọn họ nóng nảy làm càn. Thế là anh ta rời khỏi đại đội, đi đến nhà họ Ninh ở đội hai.

Kết quả vừa đến nhà họ Ninh, thấy Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên mặt mày ủ rũ. Nói đến việc Ninh Hương và Giang Kiến Hải muốn ly hôn, Hồ Tú Liên nghiến răng nghiến lợi nhảy dựng lên, nói muốn đến đại đội, nghiến răng: “Hôm nay nó mà ly hôn thật, tôi sẽ chết trước mặt nó!”

Nhưng vẫn chưa kịp ra hỏi nhà đã bị Ninh Kim Sinh kéo lại. Ninh Kim Sinh lúc nãy còn ngất lịm đi, bây giờ lại bình tĩnh hơn, nói với Hồ Tú Liên: “Bà chết rồi nó cũng không đau lòng, để nó ly hôn! Ly hôn rồi thì đừng có bước vào cửa nhà họ Ninh nữa!”

Hứa Diệu Sơn bị ồn đến đau cả đầu, cuối cùng lại một mình rời khỏi nhà họ Ninh. Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không quản nữa, anh ta đi một vòng, lại đi đến nhà hội trưởng hội phụ nữ Hồng Đào.

Nhà Hồng Đào đang ăn cơm trưa, nhìn thấy Hứa Diệu Sơn đến, vội mời anh ta vào nhà ăn cơm cùng. Hứa Diệu Sơn làm gì còn tâm trạng ăn cơm chứ, trực tiếp gọi Hồng Đào ra, bảo chị ấy đi khuyên nhủ Ninh Hương và Giang Kiến Hải.